Thứ Sáu, 24 tháng 4, 2020

VŨ MINH GIANG-NHÀ SỬ HỌC KHÔNG HỒNG, MÀ CŨNG KHÔNG CHUYÊN.


GIÁO SƯ TIẾN SĨ VŨ MINH GIANG-NHÀ SỬ HỌC
KHÔNG HỒNG, MÀ CŨNG KHÔNG CHUYÊN.

 Khi Bác Hồ còn sống, Người thường  dặn dò đội ngũ cán bộ ta là phải vừa Hồng và vừa Chuyên…
”Hồng” có nghĩa là Đỏ, là giác ngộ giai cấp, giác ngộ cách mạng, phải trung thành với Đảng và Tổ Quốc, phải có lý luận cách mạng dẫn đường, không có lý luận cách mạng thì như người không có phương hướng, không biết đâu con đường đúng mà đi tới.

”Chuyên” có nghĩa là hiểu biết sâu về chuyên môn mình đang làm, phải tích lũy kinh nghiệm và tiếp tục học tập để nâng cao trình độ, nâng cao tay nghề, phải lăn lộn cùng quần chúng, để có hiệu suất công tác cao hơn phục vụ cho Nhân dân, cho xã hội. Chỉ dẫn này của Người không phải chỉ áp dụng trong thời chiến, mà ngay trong cả thời hình, thời xây dựng CNXH như hiện này, chúng ta cần có các cán bộ “Hồng thắm, chuyên sâu”.

Hồng và chuyên cũng gần giống như Đức và Tài, là con người không có một thứ đã là nguy rồi, nếu cả hai thứ đều không có thì kẻ ấy rất có hại cho xã hội vậy !

1/ VŨ MINH GIANG KHÔNG “HỒNG”
Trở lại vấn đề ông Vũ Minh Giang, tôi cho là tuy ông là một cán bộ cao cấp về ngành khoa học lịch sử   nhưng ông không “Hồng”:

Trong một cuộc trả lời Phỏng vấn báo Người đô thị (28/4/2018) , về Hòa hợp hòa giải với những người chế độ cũ Sài Gòn, dưới tiêu đề bài báo:


”GS-TSKH. Vũ Minh Giang: Phải đặt lợi ích quốc gia lên trên ý thức hệ !”

Khi  được hỏi:
Điều gì cần làm để thúc đẩy hòa hợp hòa giải dân tộc đạt kết quả mong muốn, thưa ông?

Vũ Minh Giang trả lời: “Tôi cho rằng phải bắt đầu từ suy nghĩ: lợi ích quốc gia, dân tộc là trên hết, chứ không phải ý thức hệ. …”

Ông Vũ Minh Giang nói đến chữ “ý thức hệ” có nghĩa là ông nhấn mạnh đến Đảng Cộng sản Việt Nam, một đảng theo chủ nghĩa Mác-Lenin, một đảng khi thành lập trong hoàn cảnh “không quê hương, sương gió tơi bời” mà chỉ sau 15 năm đảng đó đã lãnh đạo cuộc Tổng khởi nghĩa long trời, lỡ đất giành Độc lập cho Tổ Quốc, giành chính quyền về tay Nhân dân sau gần 100 năm cả Dân tộc bị tê liệt trong cảnh nô lệ của kiếp trâu chó, dưới sự cai trị vô cùng man rợ của Thực dân Pháp.
Rồi Đảng đó đã cùng Nhân dân cả nước tiến hành cuộc kháng  chiến kéo dài 9 năm trường kỳ gian khổ, khi thực dân Pháp được Đế quốc Mỹ can thiệp tái chiếm lại định hủy diệt nên Độc lập non trẻ một lần nữa…Và Đảng Cộng sản Việt Nam đã làm nên một “Điện Biên chấn động địa cầu”, chưa hết, Đảng đã lãnh đạo tiếp một cuộc chiến đâu vô cùng khốc liệt với Đế quốc Mỹ và bọn tay sai Ngụy quyền Sài Gòn để đến ngày 30/4/1975 đã hoàn toàn đánh bại bọn đánh thuê ở Sài Gòn, thống nhất nước nhà, thu Non sông về một mối.

Đại thắng mùa xuân 1975 là thiên anh hùng ca vĩ đại nhất trong lịch sử hàng nghìn năm đấu tranh để dựng nước và giữ nước của dân tộc Việt Nam ta, đánh dấu bước ngoặt quyết định trong lịch sử dân tộc, đưa  cả đất nước ta bước hẳn vào kỷ nguyên độc lập, tự do và CNXH.

Và trên đường đấu tranh lâu dài gian khổ đó có hàng chục Lãnh tụ của Đảng Cộng sản anh dũng hy sinh dưới lá cờ vẻ vang của Đảng, hàng triệu Đảng viên khác cũng xả thân vì Nhân dân, vì độc lập tự do, họ đánh đổi máu xương và cả tính mạng của mình giành cho kỳ được Độc lập Tự do cho Tổ Quốc; Nhân dân và Đảng là một, là gắn bó là thủy chung, quyền lợi của hai là một, như Bác Hồ đã từng tuyên bố, “Đảng Cộng sản Việt Nam là người Tổ chức mọi thắng lợi của Nhân dân Việt Nam, ngoài lợi ích của Dân tộc, Đảng Cộng Sản Việt Nam không có một thứ lợi ích nào khác !”

Vũ Minh Giang không có chút “Hồng” nào trong người ông, vì ông ta chia cắt Đảng và Dân tộc, ông không thể hiểu nổi điều thiêng liêng nhất giữa Đảng và Dân tộc là giữa họ đã có một sự gắn bó máu thịt mà trên thế giới này không ở đâu, và chưa bao giờ có một Đảng, một Dân tộc Anh hùng, gắn bó, dạn dày, tôi rèn, thử lửa, hy sinh và chiến thắng như ở Việt Nam !

Kẻ thù đủ mọi màu sắc, len lỏi trong mọi ngành, giới của chúng ta luôn tìm cách ác độc chia cắt giữa Đảng và Dân tộc, chúng luôn luôn ý thức rằng Đảng thiếu Dân tộc thì Đảng sẽ chết và Dân tộc thiếu Đảng sẽ lập tức đi vào rối loạn và chiến tranh, mưu đồ chúng là ở chỗ đó…Hỡi anh em, hãy cảnh giác !

2/ VŨ MINH GIANG KHÔNG “CHUYÊN”
Trong buổi phóng vấn Vũ Minh Giang hùng biện tiếp:

”Đừng tin rằng ai đó cùng ý thức hệ với mình thì họ sẽ bảo vệ mình. Không có chuyện đó. Bằng chứng là, tất cả các triều đại phong kiến phương Bắc đánh ta, thực hiện những hành vi cực kỳ dã man trên đất nước chúng ta, thì họ đều chung ý thức hệ Nho giáo với chúng ta. Một khi còn lấn cấn, không đặt lợi ích quốc gia dân tộc lên trên hết, mà phân biệt người này theo chủ nghĩa này, người kia theo chủ nghĩa kia thì mục tiêu hòa hợp dân tộc sẽ còn khó khăn. !”

Chỗ này Cụ Giang lại bị một nhầm lẫn lớn, khi nói đến Triều đại phong kiến phương Bắc cùng “ý thức hệ” với các triều đại phong kiến của ta, nhưng vẫn đánh nhau…chỗ này ông Giang nói đúng…Nhưng về biện chứng thì ông Giang rất  sai, vì  chưa có một chứng minh nào, một luận đề nào nói là hai nước cùng một “ý thức hệ” thì “không được oánh nhau”. Chỉ đến khi chủ nghĩa Mac-Lenin ra đời thì mới có khái niệm là Các đảng Công nhân cần có “nghĩa vụ quốc tế”, nghĩa là họ  cần phải giúp đỡ nhau để chiến đấu và chiến thắng  kẻ thù chung giai cấp, và cả giúp đỡ nhau xây dựng kinh tế  để cùng nhau tiến nhanh lên con đường XHCN !
Một cái rất không chuyên nữa của ông Vũ Minh Giang là ông coi Nho giáo là một ”ý thức hệ”  ! Thời đó, ở phương Đông có Tam giáo là Phật giáo, Khổng giáo  (Nho giáo) và Lão giáo, tuy nhiên nguồn gốc của tam giáo này được coi là đồng nguyên (một nguồn phát sinh ). Hễ nói đến Tôn giáo (religion) là thuộc về tín ngưỡng, về niềm tin thần thánh; nó hoàn toàn khác với “ý thức hệ” (ideology) ý thức hệ bao gồm những người cùng giai cấp (hoặc khác giai cấp nhưng tự nguyện xóa nhòa giai cấp mình để thành cùng giai cấp), thuộc tính của Tôn giáo (religions) là tín thần, là mê tín. Còn với ý thức hệ thì tùy theo từng ý thức hệ, Ví dụ: ý thức hệ phong kiến thì họ còn tín thần, nhưng khi hình thái kinh tế biến đổi để có một Đảng của giai cấp Công nhân thì họ là vô thần…Hai khái niệm về “tôn giáo” và “ý thức hệ” hoàn toàn khác nhau, chỉ có một vài điểm giống nhau nhỏ nhưng Vũ Minh Giang đã nhầm lẫn tại hại, ông coi tôn giáo là ý thức hệ;  vì thế  tôi dám nói ông Giang là người không “chuyên” là vậy…

Về ông Giang tôi sẽ còn có mấy bài tiếp theo nữa, xin cám ơn các bạn đã đọc !

Thứ Năm, 23 tháng 4, 2020

TẠI SAO ”BẠN” LẠI KHÔNG THÁO CHẠY BẰNG QUỐC LỘ 19.

TẠI SAO ”BẠN” LẠI KHÔNG THÁO CHẠY
BẰNG QUỐC LỘ 19.



1/ Tình hình chung tháng 3/1975:

Ngày 11/3/75 tại “phủ đầu rồng” Nguyễn Văn Thiệu hay tin BMT thất thủ, Thiệu gọi Khiêm (Thủ tướng ngụy SG), Viên (Tham mưu trưởng) họp bàn và thực hiện PA đã có trong đầu bởi được dạy tại trường Quân sự Pháp, Mỹ: Nếu CS chiếm Tây Nguyên, ép Vùng I thì có thể bỏ, lui về giữ vùng III, IV (Từ Ninh Thuận trở vào đến Cà Mau) chờ viện trợ của “đồng minh” rồi tái chiếm lại, không lo, vì vùng III,IV là vùng “người nhà và có khiếu chống Cộng oai hùng”. Học cách làm của Lý Thừa Vãn (ngụy Nam Hàn), lui hết về Busan, rồi kêu gọi quân đội của 21 nước chư hầu do Mỹ chỉ huy, bật lại một phát đến tận sông Áp Lục…!
 
Ngụy quân ồ ạt nhưng rối loạn tháo chạy khỏi Tây Nguyên

Nói thì nói vậy, Nhưng Thiệu vẫn ồ ạt tăng viện cho BMT, và kêu gọi “tử thủ” lệnh cho báo đài viết láo rằng “quân ta đang chiếm lại BMT” ; chỉ duy nhất có nhà báo Pháp Paul Lesandri thì lại viết thật, nói thật là “mất con mẹ nó BMT rồi” và tin đó là một bát axit tạc vào mặt Thẹo nên 3 phát súng nã vào đầu ông nhà báo này, kết liễu cuộc đời một Nhà báo nói thật .

2/Tình hình ở Tây Nguyên:
Bấy giờ Phạm Văn Phú, vốn là một tên lính quèn tàn quân trong trận Điện Biên bị ta gô cổ rồi thả, nay cũng mò lên được Thiếu Tướng Tư lệnh vùng II (Cao nguyên Trung Phần, đóng đại bản doanh ở Pleiku), vì cùng cánh với Thiệu vốn là “tù nhân lương tâm” dưới thời Cộng Sản, lúc Thiệu bị tóm ở Kẻ Sặt (Hải Dương) với cấp Chuẩn Úy khi đang là lính đánh thuê cho quân thực dân Pháp, vì khóc lóc nên được thả, sau đó chạy vào Nam phất lên dưới cờ 3/ lên được Tổng thống…Thiệu gọi điện dặn dò cẩn thận hãy đưa các sĩ quan chạy trước, vũ khí, tài liệu đi giữa và bầu đoàn, thê tử và quân lính có đến 200 ngàn tên chạy theo sau.

Thiệu và bè lũ dặn là “hết sức bí mật rút theo đường 7”.
Đường 7 (Bây giờ là QL 25), lúc đó chỉ có một đoạn tốt, xe chạy êm từ Chư Sê đến Cheo Reo (Ayun Pa bây giờ) còn đoạn từ Cheo Reo đi Tuy Hòa bỏ hoang lâu ngày, dù có xấu, có xa hơn các QL ngang khác, nhiều cầu lớn bị hỏng, nhưng lại bí mật bất ngờ, “Cộng quân không thể tin là quân ta rút chạy theo đường nát bét này, và ta sẽ thắng, bảo tồn được quân số và gia binh…”

 
Hàng ngàn xe các loại, chen lấn xô đẩy cũng đã tự chết rồi !

3/ Tại sao “Bạn” lại tháo chạy theo con đường chết chóc – Đường số 7:
Dù biết đường xấu, nhưng vẫn cứ đi, vì bản chất ngụy quân là lính đánh thuê, thường chỉ biết đâm đầu vào chỗ chết theo lệnh người thuê chúng là quân Mỹ và Pháp, chứ đời làm ngụy quân bao giờ lại có quyền tự quyết định vận mệnh cho mình...!

Ngụy quân do Phú chỉ huy cho là “đừng dại đi theo QL19, phải qua con đèo “tử thần Mang Giang – Dak Pơ”, nơi mà ngày 24/6/1954 Binh đoàn Cơ động số 100 của Pháp (thường được gọi là Binh đoàn Triều Tiên) đã tham chiến trong cuộc chiến tranh Triều Tiên (1950-1953) đã “giành thắng lợi vẻ vang và được trao Huân chương Anh dũng Bội tinh và danh hiệu Anh hùng” đã bị Trung đoàn 95 QK5 phục kích giết, bắt sống gọn hơn 1.000 quan quân Pháp của Binh đoàn này tại đèo Mang Giang trên QL 19 làm cho quân Ngụy phải đưa vào Cẩm nang “kinh nghiệm tác chiến Quân đoàn” và đừng dại lại tự đưa xác mình vào đây lần nữa.!

4/ Đường số 7- con đường ác mộng kinh hoàng của Tàn quân ngụy trên đường tháo chạy:
Ngụy tưởng QGP không biết chúng tháo chạy theo con đường này, nhưng Tướng Văn Tiến Dũng thì lại biết, anh ra lệnh cho sư 320 tăng cường thêm xe tăng, xe bọc thép, xe vận tải pháo bắn thẳng, do sư trưởng Kim Tuấn vừa chạy theo, vừa chỉ huy vừa truy đuổi, vừa phục kích chặn đầu, khóa đuôi, trái phải vu hồi. Lực lượng GPQ như cơn sóng thần, lớp lớp dâng lên ngập tràn cả Tây Nguyên, thề cuốn trôi hết quân thù tàn ác…!

Cả đêm 16/3 các loại pháo binh ta dội lửa xuống Phú Bổn (Cheo Reo- Ayunpa) làm cho chúng vốn đã kinh hồn đâm ra kinh hoàng, chúng khóc lóc, cầu trời, cầu Chúa nhưng không thoát được. Và chúng tin là Cộng quân chỉ pháo kích chứ không truy kích và phục kích…
 
Tàn quân bắc cầu phao qua Sông Ba trên đường 7...tự xây cho mình mồ chôn ở đây !

Nhưng hỡi ôi, vừa sáng sớm 17/3 khi con gà rừng vừa cất tiếng gáy dưới chân đèo Tuna, thì cũng là khi toàn bộ quân Việt gian lọt vào ổ phục kích của sư 320, từ cầu Cây Sung , chúng ta đánh trên sườn đồi đánh xuống, hất toàn bộ quân thù xuống sông Ba, hàng ngàn tên đền tội, giòng sông Ba bị tắc nghẽn vì xác tàn quân, hàng ngàn tên khác khôn ngoan đầu hàng, ta tha chết tại chỗ, bắt tụt hết quần áo ngụy quân cho an toàn và cho về quê làm ăn ngay lập tức !
Sang ngày 18/3/75, chúng cố gom tàn quân hung hãn gọi phi pháo chi viện, và xe cộ cơ giới liều chết tiếp tục hành trình; vừa xuống đến cầu Lệ Bắc thì hỡi ơi, cầu gãy, ván sập, địch quân cho bắc cầu phao, và rồng rắn bò qua thì pháo ta tập kích: cầu phao trôi, ngụy quân , xe pháo lóp ngóp dạt theo dòng sông Ba đang cuồn cuộn chảy mà đền tội ác…Quang cảnh lúc này không khác gì lúc quan quân Tôn Sĩ Nghị lặn ngụp dưới cầu phao bị gẫy ở Hồng Hà mùa Xuân Kỷ Dậu !

Số sống sót vừa về đến Củng Sơn (thị trấn Sơn Hòa) thì bị 2 tiểu đoàn địa phương Phú Yên đầy đủ quân số và dũng khí ngút trời, bao vây tiến công, chia địch ra mà diệt...thì đoàn quân ngụy hoàn toàn tan rã, mười năm sau (1985) ai qua đây vẫn còn nhìn thấy bãi xác của hàng ngàn xe quân sự GMC, xe Dogde, xe M113 nằm trơ dưới nắng hè bên bờ cát trắng sông Ba thơ mộng…

Thế là cuộc “tử thủ Tây nguyên” của Pham Văn Phú đã hoàn toàn thất bại, hàng vạn quân ác ôn của y đã bỗng chốc trở thành mây khói, tội ác của quân thù đã bị đất trời Tây nguyên trừng phạt, giòng Sông Ba đã từng nhuộm đỏ máu đồng bào các Dân tộc Tây Nguyên do quân thù gây ra, thì hôm nay Người đã hả hê nhìn thấy kẻ thù đền tội...
Chế Trung Hiếu

Thứ Ba, 21 tháng 4, 2020

TRỪNG TRỊ BỌN NGỤY NGOAN CỐ TRỐN CHẠY KHỎI QUẢNG NGÃI VÀO BAN ĐÊM…

TRỪNG TRỊ BỌN NGỤY NGOAN CỐ
TRỐN CHẠY KHỎI QUẢNG NGÃI VÀO BAN ĐÊM…



(Tóm tắt)
Ngày 20/3/1975 ta kết thúc chiến dịch Tây Nguyên, quân ngụy hoàn toàn bị tiêu diệt; Trước đó thì từ trong nước cho đến ngoài nước, ít ai có thể tin được rằng, địch sẽ rút chạy khỏi Tây Nguyên, và số phận của toàn bộ sinh lực địch từ Dân vệ, Nghĩa quân, Bảo an, Cộng hòa, Biệt động quân, Biệt kích, Xe tăng, Không quân, Pháo binh, Công binh, Hậu cần… hàng chục vạn tên đã được định đoạt…

"TÂY NGUYÊN AI LẤY ĐƯỢC THÌ THẮNG,
LÒNG DÂN AI GIỮ ĐƯỢC THÌ HƠN !"
Không biết tự bao giờ ở miền nam Việt Nam có câu thành ngữ như trên, nên khi nghe tin Tây Nguyên đã được giải phóng, nhân dân đã vùng lên làm chủ thì toàn bộ miền Nam, tư tưởng và tâm lý trong hàng ngũ ngụy quân, ngụy quyền đã hoàn toàn tan rã…chúng cầm chắc là thua, và hãy tìm cách chạy trốn nhanh, chừng nào tốt chừng ấy…

 
Đồng chí Lê Tấn Tỏa, Bí thư Quảng Ngãi, người chỉ huy trận đánh báo thù

TÌNH HÌNH ĐỊCH Ở QUẢNG NGÃI
Sau khi ký Hiệp định Paris, quân ngụy tăng cường lấn chiếm cắm cờ giành đất với Nhân dân ta, phía ta gặp biết bao khó khăn, ác liệt. Vũ khí Mỹ để lại còn rất nhiều và chúng tiếp tục viện trợ cho quân Ngụy rất lớn…Chúng tiếp tục củng cố và phát triển lực lượng lính chính quy, và địa phương quân, tăng cường đóng thêm nhiều đồn bốt…

Ở Quảng Ngãi có các quận lỵ miền Núi như Minh Long, Sơn Hà, Trà Bồng , mỗi quận lỵ chúng lập một chi khu Quân sự có một hệ thống , tập đoàn cứ điểm, đồn bót kiên cố như một Điện Biên phủ, ta tiến hành đánh nhiều lần nhưng không dứt điểm…Trong hồi ký của Trung Tướng Nguyễn Huy Chương, Ủy viên TW Đảng, Bí thư Quân khu 5 đã nói rằng, ở Quảng Ngãi thời ấy, cứ 8 người dân thì có một tên lính ngụy…với dân số 1,2 triệu người thì Quảng Ngãi địch bố trí hơn 150.000 quân lính, chưa kể số lính địa phương, nghĩa quân, dân vệ…chúng dàn quân khắp nơi, cắm chốt khắp nơi..chỗ nào cũng có lính…
Mỹ -Ngụy coi mạng sống của nhân dân như rác rưởi !


CHƯA ĐÁNH ĐÃ THÁO CHẠY !
Ngày 19, 20, 21/3/1975 ỏ Quảng Ngãi bỗng nhiên “lính ngụy hiền như Phật”, trước đó chúng là những con quỷ mặt người vô cùng khát máu, chúng đi đến đâu là cướp của, giết người, chặt đầu, mổ bụng, là hiếp dâm là đốt nhà, phá nát xóm làng, phi pháo chúng dội xuống làng xóm suốt ngày đêm, chúng gây ra không biết bao nhiêu đau khổ, chết chóc cho người dân Quảng Ngãi ! Bỗng đêm 22/3 hai chi khu quân sự Trà Bồng, Sơn Hà cũng lẳng lặng rút chạy về thị xã Quảng Ngãi…ta tiến về giải phóng hai quận lỵ đó không tốn một viên đạn nào…

Toàn bộ quân ngụy đều rút về nằm dày đặc tại Thị xã Quảng Ngãi - hang ổ cuối cùng của quân giặc - , các đồn bốt lẻ chúng để nguyên vũ khí lớn, thắp điện sáng trưng để đánh lừa quân ta là chúng vẫn còn ở đó…!
Xe đò thời chiến tranh ở Quảng Ngãi

Tối 22/3 Tên Tỉnh trưởng, kiêm Tiểu khu trưởng Quảng Ngãi, Đại tá Lê Văn Ngọc lên đài phát thanh Quảng Ngãi tuyên bố: ”Nhân dân và quân, nhân, cán, chính QN hãy tùy nghi di tản, quân đội VNCH không thể đảm bảo tính mạng và tài sản cho các bạn. Riêng chúng tôi sẽ tử thủ tới cùng tại đây…”
Lúc bấy giờ Bí thư Quảng Ngãi là bác Lê Tấn Tỏa, cùng với Trung tá Tỉnh đội trưởng Cao Văn Luật mở một cuộc họp khẩn nhận định: “Địch đã tan rã, chúng sẽ bỏ chạy ngay trong đêm 23/3…Chúng ta phải tiến hành chặn đứng cuộc tháo chạy này, hãy tiến hành kêu gọi anh em binh sĩ trong hàng ngũ ngụy quân, ngụy quyền ở Quảng Ngãi, hãy bỏ vũ khí đầu hàng, sẽ được Cách mạng tha thứ, nếu ngoan cố chống lại quân Cách mạng thì sẽ bị tiêu diệt…
Nhận định “hướng địch chạy sẽ ra Chu Lai bằng cả hai đường thủy và bộ,vì Chu Lai là căn cứ Mỹ-Ngụy lớn nhất miền Nam chưa bị đe dọa...và nhất định chúng ta buộc địch phải chạy theo đường bộ, không cho chúng chạy theo đường thủy sẽ khó diệt gọn…” và cũng để phù hợp với ý đồ tác chiến của quân ta !
Lính Mỹ ngày đêm bắn phá bừa bãi xuống xóm làng Quảng Ngãi

Đề phòng địch ngoan cố chống trả trên đường tháo chạy, Ban chỉ huy Tỉnh sử dụng Trung đoàn 94 gồm 3 tiểu đoàn bộ binh D81, D48, D83 vận động ngay bố trí dọc QL1 từ hướng cầu Quán Cơm (Cầu Trà Khúc) ra đến Thế Long (Tịnh Phong). Trung đoàn xe tăng bố trí từ Dốc Trạm ra đến Châu Ổ, cho dùng mìn và bộc phá đánh nát QL1 không cho xe cơ giới địch tháo chạy ! Dùng Tiểu đoàn Đặc Công D406 của Quân khu 5 tăng cường đánh Trung đoàn bộ trung đoàn 4 sư đoàn 2 ở Núi Bút, Bố trí tiểu đoàn 7 (tăng cường của Sư 3 quân khu 5) vòng xuống Sơn Mỹ, bịt kín cửa Sa Kỳ, dùng các thuyền của du kích miền đông Quảng Ngãi thả mìn trôi, nếu tàu ngụy chạm vào sẽ nổ đánh chìm, buộc địch không chạy được ra Lý Sơn, Sử dụng hơn 10 lựu pháo 105 với cơ số đạn rất lớn thu được của địch ở Quân lỵ Trà Bồng bỏ lại hàng mấy ngàn viên, bố trí trận địa ở Bình Minh (Bình sơn), Núi Thình Thình (Bình Trung) được lấy tọa độ tác xạ trước ,khi được lệnh sẽ rải cấp tập đạn dọc QL1…
Dùng tiểu đoàn thiện chiến D20 (toàn người anh em H're, Cà Dong có lòng căm thù Mỹ-Ngụy sâu sắc) vu hồi từ phía đông QL1, không cho địch chạy ra hướng biển…Huy động hơn 10 đại đội địa phương của các huyện Tư Nghĩa, Nghĩa Hành, Sơn Tịnh, Mộ Đức, Đức Phổ phối hợp với D20 và Dân công hỏa tuyến kêu gọi ngụy quân đầu hàng, và sắn sàng đưa họ về phía sau ngay để an toàn nếu họ bỏ súng đầu hàng !


QUÂN ĐỊCH ÂM THẦM RÚT CHẠY TRONG ĐÊM !
8 giờ tối, địch quân dò dẫm, âm thầm qua cầu Trà Khúc, dẫn đầu đoàn quân tiền trạm, là hàng chục xe bọc thép M113 trang bị Đại liên 12,7. Chúng rẻ phải về phía Sơn Mỹ, đây là bộ phận dẫn đường, thăm do quân ta để đưa đại quân chạy ra hướng biển. Khi vừa chạm đội hình của D7, chúng liền bị đánh phủ đầu, quân ta bắn cháy vài M113, buộc chúng sợ hãi quay xe ngược trở lại cầu Trà Khúc, đến 10 giờ chúng bắt đầu liều lĩnh đưa toàn bộ đội hình không đèn đóm, không bắn phá, âm thầm theo QL1 ra Chu Lai, đoàn quân địch dài khoảng 10 km gồm hàng ngàn xe cơ giới nhẹ, xe bọc thép gắn đại liên 12,7, súng cối, xe vận tải, xe khách…chúng bố trí gia binh đi sau cùng để an toàn, theo chúng nghĩ… Khi đoàn tàn quân kéo đến Dốc Trạm, cách thị xã đúng 10 km thì ta bắt đầu nổ súng và ra lời kêu gọi bỏ súng đầu hàng quân Giải phóng, bằng loa lớn đặt trên các ngọn đồi…Bọn tàn quân ngoan cố, không thèm tuân lệnh mà ra sức bắn trả bằng đại liên 12,7 và gọi pháo của đồng bọn từ Chu Lai bắn vào để hỗ trợ…Tức thì Trung đoàn trưởng Lê Tấn ra lệnh phát hỏa quyết liệt…Pháo 105 của ta gầm lên rất chính xác, rải đạn dọc QL1 vì đã trinh sát rất kỹ, các tiểu đoàn 81, 83,48 hừng hực sức mạnh, vận động tiến ra mặt đường tiêu diệt địch, xe tăng từ Châu Ổ chạy ngược vào cứ theo tuyến phân công mà diệt địch…Ban đầu chúng chống cự dữ dội, gây cho quân ta một số tổn thất, nhưng về sau vì lạc đường, vì hãi hùng,vì cưu mang gia binh và vì bốn phía đều là quân Giải phóng đang lao tới, nên địch chống trả yếu dần cho đến 5 giờ sáng thì chúng hoàn toàn đầu hàng. Khi biết quân địch còn sống dồn thành tốp hàng trăm tên, trên các đồi cát trắng dọc QL1 từ Thế Long ra Châu Ổ để đầu hàng, thì chỉ huy ta ra lệnh hoàn toàn ngừng bắn…

Nhiều tên ác ôn ngoan cố bị tiêu diệt. Hàng ngàn tên ngụy khác, không chịu đầu hàng đều đền tội. Hơn 6.000 tên bị bắt sống, được Dân công hỏa tuyến dẫn cho về quê ngay, một số nhỏ gia binh ngụy bị thương, được ta băng bó đưa vào viện quân y để điều trị. Ta thu hàng ngàn xe cơ giới, hàng ngàn vũ khí lớn nhỏ, và một số lớn tài sản có giá trị mà khi còn mạnh, chúng hung hãn cướp bóc của nhân dân, đều bỏ lại trận địa ! 
 
Lính Mỹ hiếp xong những phụ nữ bần hàn vô tội, rôi đang tâm nổ súng giết chết họ tại Sơn Mỹ

45 NĂM NGÀY GIẢI PHÓNG QUẢNG NGÃI !
Đại quân ta vui sướng kéo về Thị xã Quảng Ngãi đúng 10 giờ sáng ngày 24/3/1975, hàng trăm ngàn người dân Quảng Ngãi đau thương trong chết chóc và tàn khốc do kẻ thù Mỹ - Ngụy gây nên trong suốt 21 năm trời, đã ào ạt tràn về Thị xã Quảng Ngãi với Cờ Giải phóng và ảnh Bác Hồ trong tay, và với niềm vui lớn, tưởng như trong mơ, họ cười, họ ôm nhau rồi họ khóc…niềm Hạnh phúc về nhanh quá, vĩ đại quá…!

Và đó là ngày Giải Phóng Quảng Ngãi...ngày lịch sử của mãnh đất miền Trung đau thương mà Anh dũng này.

ĐẠN NỔ LUM ĐUM… VỀ ĐÂY CHẾT CHÙM, VUI HƠN CHẾT LẺ !

ĐẠN NỔ LUM ĐUM…
VỀ ĐÂY CHẾT CHÙM, VUI HƠN CHẾT LẺ !


(Chuyện vui thời Covid)
NÓI VỀ B52:
Ai là lính ở chiến trường Quảng Ngãi từ 1964-1972, thì ít có ai là không nếm mùi bom B52. Bom đạn ở chiến trường nhiều hơn cơm bữa. thời 1965-1972 trên bầu trời Quảng Ngãi không lúc nào là không có máy bay Mỹ-Ngụy, không lúc nào là không có tiếng nổ của bom, đạn pháo, nó xảy ra 24/7 luôn. Nhưng B52 thì ít hơn, nó phụ thuộc vào năng lực của không quân Mỹ và kỹ thuật chiến trường để chúng tiến hành một phi vụ B52.

Ở Quảng Ngãi, B52 ném lần đầu tiên là khoảng tháng 6/1965, nơi ném là xã Nghĩa Thọ, Huyện Tư nghĩa, vị trí chính xác là trên đèo Chim Hút, (15°03'39.1"N 108°42'26.0"E)là một con đèo thấp nối hai huyện Tư Nghĩa và Nghĩa Hành.

Máy bay B52 chất bom lên máy bay trước khi đi rải thảm ở Chiến trường


Hôm đó, không hề được báo trước là sẽ có B52 ném bom như sau này. Một buổi tối, lúc 8 giờ, bỗng từ phía đèo phát ra hàng tràng tiếng nổ nặng, ầm ầm rung chuyển như động đất chứ không chát chúa như các loại bom thường khác. Sáng ra, chúng tôi đi kiểm tra nương rẫy của mình, thì thấy tan hoang hết, một vùng rộng lớn hàng mấy hecta đều thành ao vũng lớn, đất đá đào lên, dù là trên sườn núi nhưng các hố bom đều sâu ngập nước ! B52 thường ném xen kẻ các loại bom có trọng lượng và tính chất công phá khác nhau. Tốp đầu chúng thường ném loại bom sát thương, loại chạm đất nổ ngay, nhằm giết chết đối phương khi chưa kip xuống hầm, tốp sau chúng lại ném bom đào, bom tấn, nhằm trục hầm hào, công sự lên vì khi nghe nổ của tốp đầu, thì đối phương sẽ chui xuống công sự. Mỗi chiếc B52 có thể mang 30 tấn bom tức khoảng 100 quả bom lớn nhỏ, một tốp 3 chiếc tức có thể ném hơn 300 quả bom trải trên một diện tích rộng khoảng hơn 1ha. Đừng nói ai còn sống sót nếu bị B52 ném trúng vị trí đội hình hành quân, hoặc là đang nằm trong công sự tại cứ !

Từ đầu năm 1966, thì chúng ta biết trước hầu hết các vụ oanh tạc bằng B52, có lẽ là loại này quan trọng, nên tình báo của ta nắm được . (B52 là máy bay chiến lược của Đế quốc Mỹ mà)…Thường thì chúng ta nhận được tin hỏa tốc đánh điện từ Ban tham mưu Tỉnh đội gửi cho các đơn vị có VTĐ, nếu đơn vị nào không có VTĐ thì gửi nhờ qua các đơn vị có VTĐ, rồi liên lạc mang đến. - Hồi đó trách nhiệm và tình cảm đồng đội ở mặt trận cao lắm, không gì để so sánh được; - các bức điện thông báo chỉ vẻn vẹn mấy chữ:
“Đơn vị nào đứng ở Tọa độ x (…); y (...) phải di chuyển ra khỏi vị trí trước giờ, ngày…

Có lẽ tin này được gửi từ Bộ Quốc Phòng, từ ngoài Bắc bằng máy 15W vào. Có thể nói 100% tin tức từ bức điện là đúng, và địch ném bom vô cùng chính xác. Lúc bấy giờ các thủ trưởng của các đơn vị chiến đấu và ở căn cứ đều có bản đồ giấy Quân sự tỷ lệ: 1/25.000, khi nhận tin thì lấy thước mà căng ra tìm tọa độ thông báo để mà tránh !
Tuy nhiên, B52 cũng có cái nhược là, chúng ngu ngốc đánh bom rất có quy luật, cứ mỗi tốp là 3 chiếc, hai tốp cách nhau đúng 15 phút, có lẽ đây là “nhân quyền kiểu Mỹ” để cho đối phương dọn dẹp, cứu chữa thương vong rồi mới đánh đợt sau…Nếu phi vụ này có 4 tốp, tức chúng ta có tới 60 phút để mà “thưởng thức…bom.”

HẦM ĐỂ TRÁNH B52:
Như trên đã nói, dù có hầm hào kiểu gì, nếu nằm trong vùng tọa độ ném bom của B52 thì đều bị sập hết và thương vong hết. Do đó, chúng tôi thường tìm những hang động mà làm chỗ tránh B52. Thiên nhiên, rừng núi miền Trung đã cho chúng ta nhiều hang động lý tưởng như vậy để tránh B52. Cho dù ở xa chiếc hang một tý, nhưng khi có báo động B52 là ta phải di chuyển vào đó ngay, vào được đó là an toàn tuyệt đối.


Nhớ một kỷ niệm sau trận Mậu Thân 1968, chúng tôi di chuyển vào hang động lớn ở Đá Sơn (Nghĩa Sơn, Tư Nghĩa) để tránh B52 vì có báo động…Chiếc hang rất lớn, lòng hang rộng, bằng phẳng có một con suối nhỏ chảy qua, có thể chứa đến hai tiểu đoàn…hang này cách tọa độ báo động không xa, nhưng không hề gì, hang có bề dày vài trăm mét đá thì chỉ hơi sợ bom nguyên tử…
Tối đến thì B52 thả bom, tiếng bom cắt không khí nghe như một đàn voi đang hí...đá lăn, cây đổ, lực ép và khói bom tràn vào hang sặc sụa…chúng tôi, hàng trăm con người trai tráng, nam nữ đều ôm nhau cười, vui thú dưới sóng chấn động của các loạt bom và cùng nhau khản giọng hò hét:
“Ha ha…đạn nổ lum đum, nếu có chết chùm, vui hơn chết lẻ...ha ha…” gào thét như vậy, nam nữ ôm nhau đồng thanh như vậy cả tiếng đồng hồ, đến nỗi trận bom B52 dứt lúc nào mà chúng tôi không biết…
Chuyện bom B52 có liên quan gì với Covid hôm nay ?: 

CÁC EM HÃY VỀ ĐI, ĐỪNG NGẠI !
Đúng vậy, bây giờ nói về cái chết, nếu có chuyện rủi ro, thì có lẽ cùng nhau chết, thì vui hơn là chết lẻ…được cùng nhau săn sóc, cùng nhau giúp đỡ, cùng nhau chia sẻ những gian khó và hạnh phúc lẫn nhau là việc làm Nhân văn lăm lắm của Quê ta, mà chưa chắc ở đâu cũng có…!

 
Một nhóm học sinh Bỉ, mặc áo dài Việt Nam, đội nón lá chế nhạo người Việt lây Covid cho họ

Nghĩ như vậy, nên các em ta là du học sinh từ các nước có dịch nghiêm trọng, họ đã thu xếp để trở về với quê hương, gia đình, nơi đây có cha mẹ, anh em bạn bè cùng màu da, cùng giòng máu… có một số em vẫn còn kênh kiệu, nhưng số này rất ít, chẳng qua là các em còn thơ dại đấy thôi…
Ta đọc qua tin tức ở Châu Âu, từ khi Vũ Hán bị dịch, các em là người châu Á, kể cả là người Trung Quốc, Singapore, Thái, Đài …hễ ra đường là bị chúng khinh miệt, là bị chửi rủa, là xa lánh…không mang khẩu trang chúng cũng chửi, mà có đeo thì chúng cũng khinh miệt, chúng cho rằng, người Da Vàng, người Châu Á là kẻ truyền Covid..."chúng mày hãy cút đi !"
Nhiều em người Thái, Sing, Trung Quốc bị cà khịa, bị làm nhục…



Thế thì tại sao các em không vội để mà về…?
Về đây có Quê hương, có Tổ Quốc, có Gia đình và bè bạn, rủi có bề gì thì: “ Ha ha…Đạn nổ lum đum…cùng nhau chết chùm vui hơn chết lẻ…ha ha…”

Nói là nói vui vậy thôi, Viêt Nam đã có “nghệ” về chữa trị SARV –COVID rồi, nên các em đừng sợ, chỉ lo là Chính phủ của bác Phúc không khéo thu xếp, để các em ồ ạt tràn về một lúc nhiều quá, không đủ người kiểm soát và xét nghiệm tìm dịch bệnh và cách ly cho an toàn mà thôi.
Điều này chắc Chính phủ bác ý đã đủ kịp lo toan !

BỐN MƯƠI LĂM NĂM TRƯỚC XUÂN LỘC - CÁNH CỬA THÉP PHÍA ĐÔNG SÀI GÒN- BỊ ĐẬP NÁT NHƯ THẾ NÀO !


BỐN MƯƠI LĂM NĂM TRƯỚC XUÂN LỘC -
CÁNH CỬA THÉP PHÍA ĐÔNG SÀI GÒN-
BỊ ĐẬP NÁT NHƯ THẾ NÀO !


Ngày 9/4, phối hợp với cuộc tấn công cắt đứt đường số 4 ở phía Tây Sài Gòn, thì trận tấn công Xuân Lộc-Cửa ngõ phía đông Sài Gòn bắt đầu.
Quân đoàn IV do Tướng Hoàng Cầm Quân đoàn trưởng và Chính ủy Hoàng Thế Thiện chỉ huy mở cuộc tiến công Xuân Lộc - Cánh cửa thép trên tuyến phòng ngự Sài Gòn và vùng III chiến thuật của quân Ngụy.
Tên Tham mưu trưởng lục quân Mỹ Frederick C. Weyand đã từng dạy quân Ngụy rằng nếu ”để mất Xuân Lộc là mất Sài Gòn” Cho nên Lê Minh Đảo, sư trưởng sư 18 hò hét hãy “tử thủ bằng mọi giá…”

Đêm 9 rạng 10/4 bằng nhiều mũi tiến công, quân ta chọc thủng tuyến phòng ngự thị xã, tiêu diệt được nhiều mục tiêu, cắm cờ Cách mang lên dinh Tỉnh trưởng ngụy. Tuy bị thiệt hai nhưng ngụy quân vẫn sống chết cố thủ, ngày 10 chúng đổ bộ bằng trực thăng tăng viện một lữ đoàn dù, 2 lữ TQLC, 1 liên đoàn BĐQ, một trung đoàn BB của sư 5, 8 tiểu đoàn pháo binh và 2 thiết đoàn xe tăng, thiết giáp (Một thiết đoàn có đến hơn 100 xe tăng). Dựa vào chi viện của không quân, pháo binh, địch điên cuồng phản kích, gây cho QGP nhiều tổn thất, buộc chúng ta phải tạm rời bỏ nhiều mục tiêu đã chiếm được. Tàn bạo hơn ngụy quân dùng cả bom CBU-55 hủy diệt cả một khu vực rộng lớn để giành lại những điểm đã mất…


Sơ đồ thể hiện các mũi tiến công Xuân Lộc của Quân Giải phóng




NƯỚC CỜ MỚI CAO, HƠN LŨ NGỤY MỘT CÁI ĐẦU:

Trước sự kháng cự điên cuồng của đối phương nên sau 3 ngày nổ súng, quân ta vẫn không chọc thủng được phòng tuyến. Trước khó khăn ấy, cấp trên đã chỉ đạo thay đổi phương án tác chiến. Từ chỗ ban đầu tập trung lực lượng chủ lực tấn công trực diện vào những mục tiêu then chốt, quân ta chuyển sang bao vây, chia cắt, khống chế mọi ngả đường chi viện tiếp tế nhằm cô lập Xuân Lộc với Biên Hòa.

Thực hiện chiến thuật mới, rạng sáng 13-4, toàn bộ lực lượng chủ lực của Quân đoàn IV rút khỏi tỉnh lỵ Long Khánh - Xuân Lộc. Những ngày tiếp theo, ta chuyển toàn lực tập trung đánh các vùng xung quanh, chia cắt địch với hậu cứ, đánh diệt các cuộc tăng viện từ phía Biên Hòa về Long Khánh, cắt đứt quốc lộ 1 ở Trảng Bom và giải phóng thông quốc lộ 20. Sau 1 tuần chuyển phương án tác chiến, QGP đã đánh gục các đơn vị chủ lực của địch, cắt mọi đường tiếp viện của địch khiến tinh thần quân ngụy ở Long Khánh hoang mang cực độ.

Ngày 18-4, Quân đoàn 3 ngụy phải dùng máy bay lên thẳng đưa một bộ phận từ phòng tuyến Xuân Lộc về Trảng Bom để cấp tốc củng cố tuyến phòng thủ mới sau Xuân Lộc. Đêm 20-4, quân Ngụy ở Long Khánh rối loạn rồi tháo chạy, tỉnh lỵ gần như bỏ trống. 1 giờ sáng 21-4, QGP tiến vào tiếp quản Long Khánh, phòng tuyến Xuân Lộc chính thức bị phá vỡ, mở đường cho đại quân ồ ạt tiến về Giải phóng Sài Gòn.

 
Tượng đài Chiến thắng Long Khánh-Xuân Lộc

Nghe tin “cánh cửa thép phía đông Sài Gòn” bị vỡ, tia hy vọng giữ Sài Gòn của quân ngụy SG tắt ngấm trong ô nhục. Trưa ngày 22/4/1975, nhòa trong nước mắt, tên Tổng thống Ngụy-Bù nhìn Nguyễn Văn Thiệu lên đài Truyền hình SG nói trước khi từ chức: “Mỹ đã yêu cầu chúng ta thực hiện những điều không thể. Vì vậy tôi đã bảo họ: Các ông đòi hỏi chúng tôi làm cái điều mà các ông đã thất bại với nửa triệu lính tinh nhuệ và sĩ quan có tài với gần 300 tỷ đô-la chi phí trong 6 năm trời. Nếu tôi không nói rằng các ông đã bị Cộng sản Việt nam đánh bại, thì tôi cũng phải nói một cách khiêm tốn là các ông cũng không thể chiến thắng. Nhưng các ông đã tìm đường rút lui “trong danh dự”. Hiện nay, khi quân đội chúng tôi thiếu vũ khí, đạn dược, máy bay trực thăng, máy bay B52 thì các ông lại đòi hỏi chúng tôi làm một điều không thể làm được giống như việc lấy đá lấp đầy đại dương, giống như các ông đưa cho tôi chỉ có 3 đôla mà lại thúc giục tôi đi bằng máy bay ngồi ghế hạng nhất, muớn phòng 30 đôla một ngày ở khách sạn , ăn 3-4 miếng bíttết và uống 7,8 ly rượu một ngày. Đó là một điều kỳ quặc !...”
Tên Tổng thống thích ăn sang, mặc sướng bằng tiền của chủ khóc ròng tiếc cuộc đời ký sinh trong quần của Mỹ rồi bước xuống bục từ chức !
Trong lời ví von trước khi chạy trốn, Tổng thống của cái gọi là vnch đã không biết nhục thì chớ, mà còn nói đến chuyện uống sâm banh, ăn bittêt đi du hý... thế mới biết cái ô nhục, cái hèn nhơ, cái ham muốn bả vật chất của ngụy quân, ngụy quyền Sài Gòn thời ấy như thế nào !

ÔNG VŨ MINH GIANG CÓ CÁI NHÌN PHIẾN DIỆN VỀ CHÍNH SÁCH HÒA HỢP, HÒA GIẢI CỦA CHUNG TA.



ÔNG VŨ MINH GIANG CÓ CÁI NHÌN
PHIẾN DIỆN VỀ CHÍNH SÁCH
HÒA HỢP, HÒA GIẢI CỦA CHUNG TA.

Cứ gần đến ngày Chiến thắng 30/4 thì kẻ xấu, người tốt nói rất nhiều về Ngày Lịch sử vĩ đại này, ngày chấm dứt cảnh chia cắt đất nước do Đế quốc Mỹ và ngụy quyền Sài Gòn gây ra trong hơn 21 năm trời, cũng là ngày đất nước chấm dứt cuộc chiếm đóng man rợ  của Thực dân Pháp và Đế quốc Mỹ cùng bè lũ tay sai bù nhìn của chúng kéo dài suốt hơn 117 năm trời, kể từ ngày Thực dân Pháp nổ phát đại bác đầu tiên vào xâm lược nước ta ngày 1/9/1858 tại Đà Nẵng…

HÒA HỢP LÀ KHÔNG CÓ TẮM MÁU Ở SÀI GÒN
TRONG NGÀY CHIẾN THẮNG

Trước khi ngụy quyền thua chạy, bọn Tâm lý chiến trong chính quyền Sài Gòn tuyên truyền những tin đồn man rợ rằng, nếu Việt Cộng vào được Sài Gòn sẽ có một cuộc tắm máu, Việt cộng sẽ giết sạch những người đã tham gia chính quyền và quân đội Sài Gòn. Tuy vậy, Nhân dân ta ở Sài Gòn nói riêng, và cả miền Nam nói chung không nhiều người tin điều đó, bời vì nhân dân miền Nam đã từng sống với Cách mang, họ hiểu chủ trương của Đảng và những chính sách hòa hợp, hòa giải, và vị tha của Cách mạng, vì Cách mạng là những người đã  cùng với Nhân dân miền Nam chịu đựng bao nhiêu gian khổ ác liệt, chịu hy sinh cả thân mình trong cuộc kháng chiến lâu dài để giải phóng Dân tộc, giải phóng Nhân dân thì không bao giờ có chuyện “tắm máu” như bọn xấu tuyên truyền, và thực tế đã  chứng minh điều đó…Trong ngày 30/4/1975 và những ngày sau đó, hàng chục vạn lính ngụy được tha thứ và an toàn trở về quê cũ làm ăn mà không ai bị trừng phạt, trừ một số rất ít kẻ không chịu cải tạo và trốn trình diện vì mắc quá nhiều nợ máu với nhân dân và không thành thật muốn trở thành những người lương thiện.

 Tuy nhiên…

VŨ MINH GIANG NHÌN SỰ HÒA HỢP, HÒA GIẢI CỦA ĐẢNG TA BẰNG CÁI NHÌN CỦA KẺ KHUYẾT TẬT.

Trả lời phỏng vấn của báo Người đô thị 28/04/2018  Vũ Minh Giang đã nói:”
 Tôi nghĩ câu chuyện hòa hợp dân tộc cần được nhìn nhiều chiều, nhiều phía. 

Thứ nhất, phải coi chuyện có những hận thù, mâu thuẫn giữa tập hợp người này với tập hợp người khác sau một cuộc chiến tranh là tất yếu. Chính nghĩa thì cũng phải bắn vào kẻ thù của mình. Phi nghĩa thì cũng phải tiêu diệt đối tượng mà họ cho là kẻ thù của họ. Thương vong này sẽ tác động lên cả hai bên, đến gia đình mỗi bên. Nên chuyện hận thù sau mỗi cuộc chiến là điều không tránh khỏi. 
Còn làm sao để hòa giải, hòa hợp nhanh chóng là chủ trương lớn, có tầm nhìn xa. Có tầm ở chỗ nhìn thấy nếu cứ để hận thù tiến triển một cách vô thức thì sẽ làm tổn thương khối đại đoàn kết dân tộc, sức mạnh quốc gia. Nhưng chủ trương là một chuyện, thực hiện chủ trương như thế nào lại là chuyện khác. Bốn mươi ba năm qua, quá trình hòa giải dân tộc đã cải thiện được rất nhiều chuyện mâu thuẫn giữa hai phía tham gia chiến tranh là người Việt. Nhưng cuộc chiến tranh này có sự hiện diện của bên thứ ba là Hoa Kỳ. Bằng quan sát của mình, tôi thấy sự hòa giải giữa Việt Nam và Hoa Kỳ nhanh hơn giữa người Việt với nhau. Điều này cũng tác động ngược trở lại quá trình hòa giải giữa người Việt..”. 
Xe tăng của Quân giải phóng anh dũng tiến vào hang ổ của ngụy quyền
Ông Vũ Minh Giang là một giáo sư sử học mà có cái nhìn rất hạn chế cả về sự thật và về quan điểm của một nhà  sử học cao cấp của Việt Nam:
Như trên đã nói hòa hợp hòa giải là chính sách lớn của Cách mạng miền Nam, nó được Đảng ban hành không những bằng chính sách mà cả bằng thực tế đã diễn ra ngay trong ngày Giải phóng Sài Gòn. Những người lính trong quân đội Sài Gòn đã tham gia cuộc chiến tranh phi nghĩa, họ cầm súng Mỹ, ăn lương Mỹ cam tâm bắn giết đồng bào miền Nam vô cùng tàn ác, hàng triệu người vô tội đã phải gục chết dưới làn đạn ác độc của họ, không ai là không biết, nhưng khi họ hạ vũ khí đầu hàng, thì Cách mạng tha tội, đó quyết không phải là “Nhưng chủ trương là một chuyện, thực hiện chủ trương như thế nào lại là chuyện khác” cách nói ỡm ờ hai nghĩa của Vũ Minh Giang đã tự hạ thấp trình độ hiểu biết của ông ta về những ngày đất nước toàn thắng…điều này có lợi cho những kẻ không chịu cải tà quy chánh, còn mang nặng hận thù với Cách mạng, chúng coi “hòa hợp, hỏa giải là cái bẫy của Cộng Sản, và chừng nào chế độ Cộng Sản sụp đổ thì chúng tối mới trở về…”

Mặt khác Vũ Minh Giang là nhà lịch sử cấp cao mà thậm chí không dám nói rằng, Mỹ là kẻ xâm lược miền Nam, đã dựng lên ngụy quyền và ngụy quân Sài Gòn, là kẻ chủ mưu gây ra cuộc chiến tranh vô cùng đẫm máu với nhân dân miền Nam mà chỉ nói kiểu tránh né: “Nhưng cuộc chiến tranh này có sự hiện diện của bên thứ ba là Hoa Kỳ…” Nếu nói theo nghĩa đen một cách lương thiện, thì Giang  phải nói: Mỹ chính là kẻ ngang nhiên mang quân xâm lược VN, đưa Ngô Đình Diệm về làm Tổng thống và tuyên bố xé bỏ hiệp định  Giơ-ne-vơ  dã tâm chia cắt đất nước Việt Nam thêm 21 năm trời đau thương nữa…chứ không chỉ đơn giản là “có sự hiện di
n của bên thứ 3 là Hoa Kỳ”. Mang danh là người giảng dạy, nghiên cứu và biên soạn lịch sử, Giang nói thế nào với học trò của mình về việc “hiện diện của Hoa Kỳ” mà không phải là cuộc xâm lược vô cùng tàn bạo với hàng chục triệu tấn bom và chục triệu gallons chất độc da cam để tận diệt và làm cho điêu linh Dân tộc này ? câu nói của một nhà lịch sử, được ăn và sống ngay trong những ngày đau thương ấy mà lại nói nhạt nhẽo, khơi khơi vô cảm như một người ngoài cuộc xa lạ !

Thủ tướng Nguyễn Xuân Phúc ân cần tiếp đón Việt Kiều về quê hương ăn tết Canh Tuất

Vũ Minh Giang chưa chịu dừng lại,lại còn tiếp: “Bằng quan sát của mình, tôi thấy sự hòa giải giữa Việt Nam và Hoa Kỳ nhanh hơn giữa người Việt với nhau. Điều này cũng tác động ngược trở lại quá trình hòa giải giữa người Việt. .”

Vũ Minh Giang cố tình đánh tráo sự thật để giả đò không biết rằng, sau ngày Giải phóng miền Nam, Đảng ta đã ra rất nhiều Nghị quyết về hòa hợp, hòa giải và ban hành nhiều chính sách đối với những kiều bào ta đang sống ở nước ngoài và do đó ngày càng nhiều người Việt ở hải ngoại lần lượt trở về thăm quê hương, ban đầu còn dè dặt, thì ngày nay có  nhiều triệu lượt người đã về thăm quê hương, họ được thân tình tiếp đón, nhiều người về sinh sống hẳn, nhiều người có tài năng thì trở về làm việc trong bộ máy nhà nước hoặc đầu tư với vốn liếng khá lớn. Điều đó đã minh họa cho rõ hơn chính sách hòa hợp, hòa giải Dân tộc của Đảng và Nhà nước ta, đồng thời vạch mặt dã tâm của các thế lực thù địch, chống đối, xuyên tạc chính sách nhân văn đó, cần thấy rằng chính sách hòa hợp, hòa giải Dân tộc của Đảng và Nhà nước ta là có cơ sở dựa trên truyền thống lịch sử, chính trị và pháp lý vững chắc, nhất quán, được tổ chức thực hiện lương thiện, minh bạch đạt  hiệu quả rất to lớn !

Mới đây, ngày 18/1/2020 Trong khuôn khổ chương trình Xuân quê hương 2020, đoàn 400 đại biểu kiều bào rất vinh dự được đến chào Thủ tướng Chính phủ Nguyễn Xuân Phúc. Về dự  Chương trình “Xuân Quê hương” năm nay có hơn 1.500 kiều bào tham gia và  hàng chục vạn bà con Việt kiều từ 35 nước và vùng lãnh thổ về ăn tết trên quê nhà, con số đông nhất từ trước tới nay !
Kiều bào Trần Ngô Đức Thọ, nghiên cứu sinh ngành quy hoạch đô thị, Tổng Thư ký Hội Thanh niên, sinh viên Việt Nam tại Hoa Kỳ bày tỏ Hội luôn có hoạt động quảng bá văn hoá Việt Nam, đồng hành hỗ trợ thanh niên; tổ chức cuộc thi khởi nghiệp toàn cầu, giúp tạo ra các doanh nghiệp khởi nghiệp thành công. “Dù làm gì ở đâu, chúng tôi luôn hướng về Tổ quốc bằng cả trái tim. Các bạn trẻ luôn khát khao đóng góp cho đất nước. Mong Đảng, Nhà nước tạo điều kiện cho thế hệ trẻ kiều bào hướng về quê hương, đất nước với các hoạt động thiết thực”, anh Trần Ngô Đức Thọ nói.

Những chi tiết trên chẳng phải là cú tát trời giáng cho những kẻ luôn mồm xuyên tạc về chính sách hòa hợp hòa giải của chúng ta ư !?