ĐẠN NỔ LUM ĐUM…
VỀ ĐÂY CHẾT CHÙM, VUI HƠN CHẾT LẺ !
(Chuyện vui thời Covid)
NÓI VỀ B52:
Ai là lính ở chiến trường Quảng Ngãi từ 1964-1972, thì ít có ai là không nếm mùi bom B52. Bom đạn ở chiến trường nhiều hơn cơm bữa. thời 1965-1972 trên bầu trời Quảng Ngãi không lúc nào là không có máy bay Mỹ-Ngụy, không lúc nào là không có tiếng nổ của bom, đạn pháo, nó xảy ra 24/7 luôn. Nhưng B52 thì ít hơn, nó phụ thuộc vào năng lực của không quân Mỹ và kỹ thuật chiến trường để chúng tiến hành một phi vụ B52.
Ở Quảng Ngãi, B52 ném lần đầu tiên là khoảng tháng 6/1965, nơi ném là xã Nghĩa Thọ, Huyện Tư nghĩa, vị trí chính xác là trên đèo Chim Hút, (15°03'39.1"N 108°42'26.0"E)là một con đèo thấp nối hai huyện Tư Nghĩa và Nghĩa Hành.
Hôm đó, không hề được báo trước là sẽ có B52 ném bom như sau này. Một buổi tối, lúc 8 giờ, bỗng từ phía đèo phát ra hàng tràng tiếng nổ nặng, ầm ầm rung chuyển như động đất chứ không chát chúa như các loại bom thường khác. Sáng ra, chúng tôi đi kiểm tra nương rẫy của mình, thì thấy tan hoang hết, một vùng rộng lớn hàng mấy hecta đều thành ao vũng lớn, đất đá đào lên, dù là trên sườn núi nhưng các hố bom đều sâu ngập nước ! B52 thường ném xen kẻ các loại bom có trọng lượng và tính chất công phá khác nhau. Tốp đầu chúng thường ném loại bom sát thương, loại chạm đất nổ ngay, nhằm giết chết đối phương khi chưa kip xuống hầm, tốp sau chúng lại ném bom đào, bom tấn, nhằm trục hầm hào, công sự lên vì khi nghe nổ của tốp đầu, thì đối phương sẽ chui xuống công sự. Mỗi chiếc B52 có thể mang 30 tấn bom tức khoảng 100 quả bom lớn nhỏ, một tốp 3 chiếc tức có thể ném hơn 300 quả bom trải trên một diện tích rộng khoảng hơn 1ha. Đừng nói ai còn sống sót nếu bị B52 ném trúng vị trí đội hình hành quân, hoặc là đang nằm trong công sự tại cứ !
Từ đầu năm 1966, thì chúng ta biết trước hầu hết các vụ oanh tạc bằng B52, có lẽ là loại này quan trọng, nên tình báo của ta nắm được . (B52 là máy bay chiến lược của Đế quốc Mỹ mà)…Thường thì chúng ta nhận được tin hỏa tốc đánh điện từ Ban tham mưu Tỉnh đội gửi cho các đơn vị có VTĐ, nếu đơn vị nào không có VTĐ thì gửi nhờ qua các đơn vị có VTĐ, rồi liên lạc mang đến. - Hồi đó trách nhiệm và tình cảm đồng đội ở mặt trận cao lắm, không gì để so sánh được; - các bức điện thông báo chỉ vẻn vẹn mấy chữ:
“Đơn vị nào đứng ở Tọa độ x (…); y (...) phải di chuyển ra khỏi vị trí trước giờ, ngày…
Có lẽ tin này được gửi từ Bộ Quốc Phòng, từ ngoài Bắc bằng máy 15W vào. Có thể nói 100% tin tức từ bức điện là đúng, và địch ném bom vô cùng chính xác. Lúc bấy giờ các thủ trưởng của các đơn vị chiến đấu và ở căn cứ đều có bản đồ giấy Quân sự tỷ lệ: 1/25.000, khi nhận tin thì lấy thước mà căng ra tìm tọa độ thông báo để mà tránh !
Tuy nhiên, B52 cũng có cái nhược là, chúng ngu ngốc đánh bom rất có quy luật, cứ mỗi tốp là 3 chiếc, hai tốp cách nhau đúng 15 phút, có lẽ đây là “nhân quyền kiểu Mỹ” để cho đối phương dọn dẹp, cứu chữa thương vong rồi mới đánh đợt sau…Nếu phi vụ này có 4 tốp, tức chúng ta có tới 60 phút để mà “thưởng thức…bom.”
HẦM ĐỂ TRÁNH B52:
Như trên đã nói, dù có hầm hào kiểu gì, nếu nằm trong vùng tọa độ ném bom của B52 thì đều bị sập hết và thương vong hết. Do đó, chúng tôi thường tìm những hang động mà làm chỗ tránh B52. Thiên nhiên, rừng núi miền Trung đã cho chúng ta nhiều hang động lý tưởng như vậy để tránh B52. Cho dù ở xa chiếc hang một tý, nhưng khi có báo động B52 là ta phải di chuyển vào đó ngay, vào được đó là an toàn tuyệt đối.
Nhớ một kỷ niệm sau trận Mậu Thân 1968, chúng tôi di chuyển vào hang động lớn ở Đá Sơn (Nghĩa Sơn, Tư Nghĩa) để tránh B52 vì có báo động…Chiếc hang rất lớn, lòng hang rộng, bằng phẳng có một con suối nhỏ chảy qua, có thể chứa đến hai tiểu đoàn…hang này cách tọa độ báo động không xa, nhưng không hề gì, hang có bề dày vài trăm mét đá thì chỉ hơi sợ bom nguyên tử…
Tối đến thì B52 thả bom, tiếng bom cắt không khí nghe như một đàn voi đang hí...đá lăn, cây đổ, lực ép và khói bom tràn vào hang sặc sụa…chúng tôi, hàng trăm con người trai tráng, nam nữ đều ôm nhau cười, vui thú dưới sóng chấn động của các loạt bom và cùng nhau khản giọng hò hét:
“Ha ha…đạn nổ lum đum, nếu có chết chùm, vui hơn chết lẻ...ha ha…” gào thét như vậy, nam nữ ôm nhau đồng thanh như vậy cả tiếng đồng hồ, đến nỗi trận bom B52 dứt lúc nào mà chúng tôi không biết…
Chuyện bom B52 có liên quan gì với Covid hôm nay ?:
CÁC EM HÃY VỀ ĐI, ĐỪNG NGẠI !
Đúng vậy, bây giờ nói về cái chết, nếu có chuyện rủi ro, thì có lẽ cùng nhau chết, thì vui hơn là chết lẻ…được cùng nhau săn sóc, cùng nhau giúp đỡ, cùng nhau chia sẻ những gian khó và hạnh phúc lẫn nhau là việc làm Nhân văn lăm lắm của Quê ta, mà chưa chắc ở đâu cũng có…!
Nghĩ như vậy, nên các em ta là du học sinh từ các nước có dịch nghiêm trọng, họ đã thu xếp để trở về với quê hương, gia đình, nơi đây có cha mẹ, anh em bạn bè cùng màu da, cùng giòng máu… có một số em vẫn còn kênh kiệu, nhưng số này rất ít, chẳng qua là các em còn thơ dại đấy thôi…
Ta đọc qua tin tức ở Châu Âu, từ khi Vũ Hán bị dịch, các em là người châu Á, kể cả là người Trung Quốc, Singapore, Thái, Đài …hễ ra đường là bị chúng khinh miệt, là bị chửi rủa, là xa lánh…không mang khẩu trang chúng cũng chửi, mà có đeo thì chúng cũng khinh miệt, chúng cho rằng, người Da Vàng, người Châu Á là kẻ truyền Covid..."chúng mày hãy cút đi !"
Nhiều em người Thái, Sing, Trung Quốc bị cà khịa, bị làm nhục…
Thế thì tại sao các em không vội để mà về…?
Về đây có Quê hương, có Tổ Quốc, có Gia đình và bè bạn, rủi có bề gì thì: “ Ha ha…Đạn nổ lum đum…cùng nhau chết chùm vui hơn chết lẻ…ha ha…”
Nói là nói vui vậy thôi, Viêt Nam đã có “nghệ” về chữa trị SARV –COVID rồi, nên các em đừng sợ, chỉ lo là Chính phủ của bác Phúc không khéo thu xếp, để các em ồ ạt tràn về một lúc nhiều quá, không đủ người kiểm soát và xét nghiệm tìm dịch bệnh và cách ly cho an toàn mà thôi.
Điều này chắc Chính phủ bác ý đã đủ kịp lo toan !
VỀ ĐÂY CHẾT CHÙM, VUI HƠN CHẾT LẺ !
(Chuyện vui thời Covid)
NÓI VỀ B52:
Ai là lính ở chiến trường Quảng Ngãi từ 1964-1972, thì ít có ai là không nếm mùi bom B52. Bom đạn ở chiến trường nhiều hơn cơm bữa. thời 1965-1972 trên bầu trời Quảng Ngãi không lúc nào là không có máy bay Mỹ-Ngụy, không lúc nào là không có tiếng nổ của bom, đạn pháo, nó xảy ra 24/7 luôn. Nhưng B52 thì ít hơn, nó phụ thuộc vào năng lực của không quân Mỹ và kỹ thuật chiến trường để chúng tiến hành một phi vụ B52.
Ở Quảng Ngãi, B52 ném lần đầu tiên là khoảng tháng 6/1965, nơi ném là xã Nghĩa Thọ, Huyện Tư nghĩa, vị trí chính xác là trên đèo Chim Hút, (15°03'39.1"N 108°42'26.0"E)là một con đèo thấp nối hai huyện Tư Nghĩa và Nghĩa Hành.
Máy bay B52 chất bom lên máy bay trước khi đi rải thảm ở Chiến trường |
Hôm đó, không hề được báo trước là sẽ có B52 ném bom như sau này. Một buổi tối, lúc 8 giờ, bỗng từ phía đèo phát ra hàng tràng tiếng nổ nặng, ầm ầm rung chuyển như động đất chứ không chát chúa như các loại bom thường khác. Sáng ra, chúng tôi đi kiểm tra nương rẫy của mình, thì thấy tan hoang hết, một vùng rộng lớn hàng mấy hecta đều thành ao vũng lớn, đất đá đào lên, dù là trên sườn núi nhưng các hố bom đều sâu ngập nước ! B52 thường ném xen kẻ các loại bom có trọng lượng và tính chất công phá khác nhau. Tốp đầu chúng thường ném loại bom sát thương, loại chạm đất nổ ngay, nhằm giết chết đối phương khi chưa kip xuống hầm, tốp sau chúng lại ném bom đào, bom tấn, nhằm trục hầm hào, công sự lên vì khi nghe nổ của tốp đầu, thì đối phương sẽ chui xuống công sự. Mỗi chiếc B52 có thể mang 30 tấn bom tức khoảng 100 quả bom lớn nhỏ, một tốp 3 chiếc tức có thể ném hơn 300 quả bom trải trên một diện tích rộng khoảng hơn 1ha. Đừng nói ai còn sống sót nếu bị B52 ném trúng vị trí đội hình hành quân, hoặc là đang nằm trong công sự tại cứ !
Từ đầu năm 1966, thì chúng ta biết trước hầu hết các vụ oanh tạc bằng B52, có lẽ là loại này quan trọng, nên tình báo của ta nắm được . (B52 là máy bay chiến lược của Đế quốc Mỹ mà)…Thường thì chúng ta nhận được tin hỏa tốc đánh điện từ Ban tham mưu Tỉnh đội gửi cho các đơn vị có VTĐ, nếu đơn vị nào không có VTĐ thì gửi nhờ qua các đơn vị có VTĐ, rồi liên lạc mang đến. - Hồi đó trách nhiệm và tình cảm đồng đội ở mặt trận cao lắm, không gì để so sánh được; - các bức điện thông báo chỉ vẻn vẹn mấy chữ:
“Đơn vị nào đứng ở Tọa độ x (…); y (...) phải di chuyển ra khỏi vị trí trước giờ, ngày…
Có lẽ tin này được gửi từ Bộ Quốc Phòng, từ ngoài Bắc bằng máy 15W vào. Có thể nói 100% tin tức từ bức điện là đúng, và địch ném bom vô cùng chính xác. Lúc bấy giờ các thủ trưởng của các đơn vị chiến đấu và ở căn cứ đều có bản đồ giấy Quân sự tỷ lệ: 1/25.000, khi nhận tin thì lấy thước mà căng ra tìm tọa độ thông báo để mà tránh !
Tuy nhiên, B52 cũng có cái nhược là, chúng ngu ngốc đánh bom rất có quy luật, cứ mỗi tốp là 3 chiếc, hai tốp cách nhau đúng 15 phút, có lẽ đây là “nhân quyền kiểu Mỹ” để cho đối phương dọn dẹp, cứu chữa thương vong rồi mới đánh đợt sau…Nếu phi vụ này có 4 tốp, tức chúng ta có tới 60 phút để mà “thưởng thức…bom.”
HẦM ĐỂ TRÁNH B52:
Như trên đã nói, dù có hầm hào kiểu gì, nếu nằm trong vùng tọa độ ném bom của B52 thì đều bị sập hết và thương vong hết. Do đó, chúng tôi thường tìm những hang động mà làm chỗ tránh B52. Thiên nhiên, rừng núi miền Trung đã cho chúng ta nhiều hang động lý tưởng như vậy để tránh B52. Cho dù ở xa chiếc hang một tý, nhưng khi có báo động B52 là ta phải di chuyển vào đó ngay, vào được đó là an toàn tuyệt đối.
Nhớ một kỷ niệm sau trận Mậu Thân 1968, chúng tôi di chuyển vào hang động lớn ở Đá Sơn (Nghĩa Sơn, Tư Nghĩa) để tránh B52 vì có báo động…Chiếc hang rất lớn, lòng hang rộng, bằng phẳng có một con suối nhỏ chảy qua, có thể chứa đến hai tiểu đoàn…hang này cách tọa độ báo động không xa, nhưng không hề gì, hang có bề dày vài trăm mét đá thì chỉ hơi sợ bom nguyên tử…
Tối đến thì B52 thả bom, tiếng bom cắt không khí nghe như một đàn voi đang hí...đá lăn, cây đổ, lực ép và khói bom tràn vào hang sặc sụa…chúng tôi, hàng trăm con người trai tráng, nam nữ đều ôm nhau cười, vui thú dưới sóng chấn động của các loạt bom và cùng nhau khản giọng hò hét:
“Ha ha…đạn nổ lum đum, nếu có chết chùm, vui hơn chết lẻ...ha ha…” gào thét như vậy, nam nữ ôm nhau đồng thanh như vậy cả tiếng đồng hồ, đến nỗi trận bom B52 dứt lúc nào mà chúng tôi không biết…
Chuyện bom B52 có liên quan gì với Covid hôm nay ?:
CÁC EM HÃY VỀ ĐI, ĐỪNG NGẠI !
Đúng vậy, bây giờ nói về cái chết, nếu có chuyện rủi ro, thì có lẽ cùng nhau chết, thì vui hơn là chết lẻ…được cùng nhau săn sóc, cùng nhau giúp đỡ, cùng nhau chia sẻ những gian khó và hạnh phúc lẫn nhau là việc làm Nhân văn lăm lắm của Quê ta, mà chưa chắc ở đâu cũng có…!
Một nhóm học sinh Bỉ, mặc áo dài Việt Nam, đội nón lá chế nhạo người Việt lây Covid cho họ |
Nghĩ như vậy, nên các em ta là du học sinh từ các nước có dịch nghiêm trọng, họ đã thu xếp để trở về với quê hương, gia đình, nơi đây có cha mẹ, anh em bạn bè cùng màu da, cùng giòng máu… có một số em vẫn còn kênh kiệu, nhưng số này rất ít, chẳng qua là các em còn thơ dại đấy thôi…
Ta đọc qua tin tức ở Châu Âu, từ khi Vũ Hán bị dịch, các em là người châu Á, kể cả là người Trung Quốc, Singapore, Thái, Đài …hễ ra đường là bị chúng khinh miệt, là bị chửi rủa, là xa lánh…không mang khẩu trang chúng cũng chửi, mà có đeo thì chúng cũng khinh miệt, chúng cho rằng, người Da Vàng, người Châu Á là kẻ truyền Covid..."chúng mày hãy cút đi !"
Nhiều em người Thái, Sing, Trung Quốc bị cà khịa, bị làm nhục…
Thế thì tại sao các em không vội để mà về…?
Về đây có Quê hương, có Tổ Quốc, có Gia đình và bè bạn, rủi có bề gì thì: “ Ha ha…Đạn nổ lum đum…cùng nhau chết chùm vui hơn chết lẻ…ha ha…”
Nói là nói vui vậy thôi, Viêt Nam đã có “nghệ” về chữa trị SARV –COVID rồi, nên các em đừng sợ, chỉ lo là Chính phủ của bác Phúc không khéo thu xếp, để các em ồ ạt tràn về một lúc nhiều quá, không đủ người kiểm soát và xét nghiệm tìm dịch bệnh và cách ly cho an toàn mà thôi.
Điều này chắc Chính phủ bác ý đã đủ kịp lo toan !
Hay quá!
Trả lờiXóaMà lại thời sự nữa!
Thank you Hương Lan đã đọc
Trả lờiXóaKhông ở đâu bằng quê hương Việt Nam.
Trả lờiXóaBạn nói quá chuẩn rồi miễn góp ý
Xóa