Thứ Năm, 23 tháng 4, 2020

TẠI SAO ”BẠN” LẠI KHÔNG THÁO CHẠY BẰNG QUỐC LỘ 19.

TẠI SAO ”BẠN” LẠI KHÔNG THÁO CHẠY
BẰNG QUỐC LỘ 19.



1/ Tình hình chung tháng 3/1975:

Ngày 11/3/75 tại “phủ đầu rồng” Nguyễn Văn Thiệu hay tin BMT thất thủ, Thiệu gọi Khiêm (Thủ tướng ngụy SG), Viên (Tham mưu trưởng) họp bàn và thực hiện PA đã có trong đầu bởi được dạy tại trường Quân sự Pháp, Mỹ: Nếu CS chiếm Tây Nguyên, ép Vùng I thì có thể bỏ, lui về giữ vùng III, IV (Từ Ninh Thuận trở vào đến Cà Mau) chờ viện trợ của “đồng minh” rồi tái chiếm lại, không lo, vì vùng III,IV là vùng “người nhà và có khiếu chống Cộng oai hùng”. Học cách làm của Lý Thừa Vãn (ngụy Nam Hàn), lui hết về Busan, rồi kêu gọi quân đội của 21 nước chư hầu do Mỹ chỉ huy, bật lại một phát đến tận sông Áp Lục…!
 
Ngụy quân ồ ạt nhưng rối loạn tháo chạy khỏi Tây Nguyên

Nói thì nói vậy, Nhưng Thiệu vẫn ồ ạt tăng viện cho BMT, và kêu gọi “tử thủ” lệnh cho báo đài viết láo rằng “quân ta đang chiếm lại BMT” ; chỉ duy nhất có nhà báo Pháp Paul Lesandri thì lại viết thật, nói thật là “mất con mẹ nó BMT rồi” và tin đó là một bát axit tạc vào mặt Thẹo nên 3 phát súng nã vào đầu ông nhà báo này, kết liễu cuộc đời một Nhà báo nói thật .

2/Tình hình ở Tây Nguyên:
Bấy giờ Phạm Văn Phú, vốn là một tên lính quèn tàn quân trong trận Điện Biên bị ta gô cổ rồi thả, nay cũng mò lên được Thiếu Tướng Tư lệnh vùng II (Cao nguyên Trung Phần, đóng đại bản doanh ở Pleiku), vì cùng cánh với Thiệu vốn là “tù nhân lương tâm” dưới thời Cộng Sản, lúc Thiệu bị tóm ở Kẻ Sặt (Hải Dương) với cấp Chuẩn Úy khi đang là lính đánh thuê cho quân thực dân Pháp, vì khóc lóc nên được thả, sau đó chạy vào Nam phất lên dưới cờ 3/ lên được Tổng thống…Thiệu gọi điện dặn dò cẩn thận hãy đưa các sĩ quan chạy trước, vũ khí, tài liệu đi giữa và bầu đoàn, thê tử và quân lính có đến 200 ngàn tên chạy theo sau.

Thiệu và bè lũ dặn là “hết sức bí mật rút theo đường 7”.
Đường 7 (Bây giờ là QL 25), lúc đó chỉ có một đoạn tốt, xe chạy êm từ Chư Sê đến Cheo Reo (Ayun Pa bây giờ) còn đoạn từ Cheo Reo đi Tuy Hòa bỏ hoang lâu ngày, dù có xấu, có xa hơn các QL ngang khác, nhiều cầu lớn bị hỏng, nhưng lại bí mật bất ngờ, “Cộng quân không thể tin là quân ta rút chạy theo đường nát bét này, và ta sẽ thắng, bảo tồn được quân số và gia binh…”

 
Hàng ngàn xe các loại, chen lấn xô đẩy cũng đã tự chết rồi !

3/ Tại sao “Bạn” lại tháo chạy theo con đường chết chóc – Đường số 7:
Dù biết đường xấu, nhưng vẫn cứ đi, vì bản chất ngụy quân là lính đánh thuê, thường chỉ biết đâm đầu vào chỗ chết theo lệnh người thuê chúng là quân Mỹ và Pháp, chứ đời làm ngụy quân bao giờ lại có quyền tự quyết định vận mệnh cho mình...!

Ngụy quân do Phú chỉ huy cho là “đừng dại đi theo QL19, phải qua con đèo “tử thần Mang Giang – Dak Pơ”, nơi mà ngày 24/6/1954 Binh đoàn Cơ động số 100 của Pháp (thường được gọi là Binh đoàn Triều Tiên) đã tham chiến trong cuộc chiến tranh Triều Tiên (1950-1953) đã “giành thắng lợi vẻ vang và được trao Huân chương Anh dũng Bội tinh và danh hiệu Anh hùng” đã bị Trung đoàn 95 QK5 phục kích giết, bắt sống gọn hơn 1.000 quan quân Pháp của Binh đoàn này tại đèo Mang Giang trên QL 19 làm cho quân Ngụy phải đưa vào Cẩm nang “kinh nghiệm tác chiến Quân đoàn” và đừng dại lại tự đưa xác mình vào đây lần nữa.!

4/ Đường số 7- con đường ác mộng kinh hoàng của Tàn quân ngụy trên đường tháo chạy:
Ngụy tưởng QGP không biết chúng tháo chạy theo con đường này, nhưng Tướng Văn Tiến Dũng thì lại biết, anh ra lệnh cho sư 320 tăng cường thêm xe tăng, xe bọc thép, xe vận tải pháo bắn thẳng, do sư trưởng Kim Tuấn vừa chạy theo, vừa chỉ huy vừa truy đuổi, vừa phục kích chặn đầu, khóa đuôi, trái phải vu hồi. Lực lượng GPQ như cơn sóng thần, lớp lớp dâng lên ngập tràn cả Tây Nguyên, thề cuốn trôi hết quân thù tàn ác…!

Cả đêm 16/3 các loại pháo binh ta dội lửa xuống Phú Bổn (Cheo Reo- Ayunpa) làm cho chúng vốn đã kinh hồn đâm ra kinh hoàng, chúng khóc lóc, cầu trời, cầu Chúa nhưng không thoát được. Và chúng tin là Cộng quân chỉ pháo kích chứ không truy kích và phục kích…
 
Tàn quân bắc cầu phao qua Sông Ba trên đường 7...tự xây cho mình mồ chôn ở đây !

Nhưng hỡi ôi, vừa sáng sớm 17/3 khi con gà rừng vừa cất tiếng gáy dưới chân đèo Tuna, thì cũng là khi toàn bộ quân Việt gian lọt vào ổ phục kích của sư 320, từ cầu Cây Sung , chúng ta đánh trên sườn đồi đánh xuống, hất toàn bộ quân thù xuống sông Ba, hàng ngàn tên đền tội, giòng sông Ba bị tắc nghẽn vì xác tàn quân, hàng ngàn tên khác khôn ngoan đầu hàng, ta tha chết tại chỗ, bắt tụt hết quần áo ngụy quân cho an toàn và cho về quê làm ăn ngay lập tức !
Sang ngày 18/3/75, chúng cố gom tàn quân hung hãn gọi phi pháo chi viện, và xe cộ cơ giới liều chết tiếp tục hành trình; vừa xuống đến cầu Lệ Bắc thì hỡi ơi, cầu gãy, ván sập, địch quân cho bắc cầu phao, và rồng rắn bò qua thì pháo ta tập kích: cầu phao trôi, ngụy quân , xe pháo lóp ngóp dạt theo dòng sông Ba đang cuồn cuộn chảy mà đền tội ác…Quang cảnh lúc này không khác gì lúc quan quân Tôn Sĩ Nghị lặn ngụp dưới cầu phao bị gẫy ở Hồng Hà mùa Xuân Kỷ Dậu !

Số sống sót vừa về đến Củng Sơn (thị trấn Sơn Hòa) thì bị 2 tiểu đoàn địa phương Phú Yên đầy đủ quân số và dũng khí ngút trời, bao vây tiến công, chia địch ra mà diệt...thì đoàn quân ngụy hoàn toàn tan rã, mười năm sau (1985) ai qua đây vẫn còn nhìn thấy bãi xác của hàng ngàn xe quân sự GMC, xe Dogde, xe M113 nằm trơ dưới nắng hè bên bờ cát trắng sông Ba thơ mộng…

Thế là cuộc “tử thủ Tây nguyên” của Pham Văn Phú đã hoàn toàn thất bại, hàng vạn quân ác ôn của y đã bỗng chốc trở thành mây khói, tội ác của quân thù đã bị đất trời Tây nguyên trừng phạt, giòng Sông Ba đã từng nhuộm đỏ máu đồng bào các Dân tộc Tây Nguyên do quân thù gây ra, thì hôm nay Người đã hả hê nhìn thấy kẻ thù đền tội...
Chế Trung Hiếu

3 nhận xét:

  1. Những kẻ gieo gió thì ắt sẽ phải gặp bão thôi

    Trả lờiXóa
  2. Có chạy theo đường nào cũng chết, bộ đội của ta đã ém hết rồi, gieo gió thì gặt bão thôi

    Trả lờiXóa