Chủ Nhật, 29 tháng 9, 2019

LOÀI CHÓ HAY LIẾM MẶT

LOÀI CHÓ HAY LIẾM MẶT…!
Sau khi ký hiệp định Gieveve đình chiến ở VN, quân đội ta về Hà Nội, bắt đầu nhiệm vụ mới là xây dựng quân đội chính quy, hiện đại đồng thời cùng Nhân dân miền Bắc xây dựng nền tảng của thời kỳ đầu Xã hội Chủ nghĩa, làm chỗ dựa cho cuộc Cách mạng Giải phóng miền Nam, thống nhất Tổ Quốc. Tuy bận rộn trăm công ngàn việc nhưng Đại tướng Nguyễn Chí Thanh thường xuyên dành thời gian tự học để nâng cao mình, nhằm đáp ứng với nhiệm vụ mới, đồng thời ông cũng muốn thâm nhập vào các tầng lớp khác nhau trong Quân đội để tìm hiểu họ. Ông khiêm tốn học làm thơ của Trần Dần, Hoàng Cầm, học vẽ của Nguyễn Sáng, học nhạc của các nhạc sĩ trong Quân đội như Đỗ Nhuận, Văn Cao ...
Tên Thủ tướng Ngụy Phan Huy Quát và em trai hắn là Phan Huy Lê

Lúc này bọn Nhân văn Giai phẩm bắt đầu manh nha đòi Đảng không được lãnh đạo về văn học, nghệ thuật, chúng yêu sách đủ điều mang ý thức phản động. Vì được tiếp xúc nhiều với Đại tướng nên chúng sinh nhờn, tưởng có thể đề đạt nhiều thứ vô nguyên tắc thì Đại tướng sẽ nhân nhượng. Khi sự phản động của bọn NVGP đến lúc cao trào, chúng tụ tập nhau ra một bản kiến nghị trong đó đòi: Không cần Chính trị viên trong hệ thống văn nghệ; Đảng không cần phải lãnh đạo văn nghệ, Văn Nghệ Quân đội không trực thuộc Cục Tuyên huấn QĐ mà trực thuộc hội văn học toàn quốc v.v…
Trước khi công bố kiến nghị phản động này, chúng mời Đại tướng họp để đọc cho Đại tướng nghe…Nghe xong ông đập bàn quát vào mặt bọn này và nói đại ý: ”Các anh dẹp trò phản động này đi, các anh không được chống lại Đảng, các anh hãy tự cải tạo trước khi còn chưa muộn…” Cố chấp, bọn NVGP đứng đầu là Nguyễn Hữu Đang, Phan Khôi, Trần Dần, Trương Tửu liền ra các báo Nhân văn và Giai phẩm trong đó, chúng vu cáo Đảng, vu cáo các vị lãnh đạo, đòi tự do văn nghệ, tự do sáng tác…ý đồ thật của chúng là muốn lật đổ Cách mạng, lật đổ sự lãnh đạo của Đảng. Và kết cục bọn “liếm mặt chủ” đã phải chịu kết cục cay đắng, rơi xuống đáy của xã hội văn minh của Đất nước chúng ta !
Tên Nguyễn Mạnh Hà, một tên tôi tớ của tên Lê

Gần đây, bọn Phan Huy Lê, Trần Đức Cường, và lũ tôi tớ trong cái gọi là Viện sử học cũng mắc y chứng “liếm mặt chủ” như bọn quan thầy của chúng đã từng làm cách đây 64 năm: Theo một clip do tên Nguyễn Mạnh Hà trong cái gọi là “Ban biên tập bộ sử 30 tập” đã cho quay phim, theo đó y đã nói: “Một hôm Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng gặp tên Phan Huy Lê (trong một cuộc họp với nội dung gì đó), ông Nguyễn Phú Trong chạy đến hai tay cầm tay của Lê và khẩn khoản :”Nhờ thầy hết sức giúp đỡ để cho bộ Quốc sử do thầy chủ biên sẽ thành công tốt đẹp…” !
Sự khiêm tốn của một Tổng bí thư, lẽ ra chúng phải hiểu đó là một lời khuyên, một quyết định giao nhiệm vụ, và là một lời động viên để bọn Lê phấn khích mà hoàn thành nhiệm vụ, viết Bộ Quốc sử cho đúng, cho trung thực, cho trung thành với sự nghiệp Cách mạng gian lao mà anh dũng của Đảng và Nhân dân, những trang sử được viết ra phải hiểu là đã thấm biết bao máu đào của nhiều triệu đồng bào và Liệt sĩ của chúng ta; đằng này chúng hống hách, cao ngạo, tưởng không có chúng thì không có ai biết viết sử, hay chúng giở trò gì để viết bậy trong Bộ Quốc sử như ta đang thấy thì Nhân dân ta và chiến sĩ ta sẽ chẳng biết gì…!

Cái trò ngạo mạn của con một chó được nuôi, vì hư đã liếm mặt chủ trong cuộc sống ta vẫn thường thấy là vậy, nó nhất định sẽ được dạy dỗ lại để thành con vật nuôi ngoan !!!

2 nhận xét: