Thứ Hai, 27 tháng 9, 2021

ÔNG TRẦN ĐỨC CƯỜNG HÃY QUAY ĐẦU LÀ BỜ DÂN TỘC !

 

ÔNG TRẦN ĐỨC CƯỜNG HÃY QUAY ĐẦU
 LÀ BỜ DÂN TỘC !
 
(Viết nhân kỷ niệm 67 năm ngày ký kết Hiệp định Genève 20-7-1954— 20-7- 2021. Nay đăng lại nhân dịp Bộ sử Phản bội lịch sử - 15 tập được tặng cho khoa Việt Nam Học, đại học Columbia, New York)
                                                   * *
                                                    *
Lẽ ra thật là vinh dự cho ông Trần Đức Cường, chủ tịch Hội khoa học Lịch sử Việt Nam được giới thiệu làm ứng cử viên đại biểu Quốc hội khóa 15 đại diện cho khu vực hai huyện Củ Chi và Hóc Môn Thành phố Hồ Chí Minh, với lý lịch tóm tắt rất hùng hồn sau đây:
Ông TRẦN ĐỨC CƯỜNG - Chủ tịch Hội Khoa học Lịch sử Việt Nam - Phó Giáo sư, Tiến sĩ Sử học .
Ứng cử viên Đại biểu Quốc hội khóa XV Bầu cử ngày 23 tháng 5 năm 2021.
Đơn vị bầu cử số: 10 - Huyện: Củ Chi, Hóc Môn
Sinh ngày 19 tháng 01 năm 1948.
Quê quán: Xã Thanh Chi, huyện Thanh Chương, tỉnh Nghệ An.
Hiện cư trú tại: Số 19, ngõ 118, phố Ái Mộ, phường Bồ Đề, quận Long Biên, Thành phố Hà Nội.
 
Quá trình công tác :
- Từ tháng 9 năm 1971 đến tháng 9 năm 1976: Cán bộ nghiên cứu Ban Tuyên huấn Trung ương Cục miền Nam, Phóng viên chiến trường Báo Văn nghệ Giải phóng miền Nam Việt Nam. Được kết nạp vào Đảng Cộng sản Việt Nam ngày 28 tháng 6 năm 1976.
- Từ tháng 9 năm 1976 đến tháng 02 năm 2013: Công tác tại Viện Sử học thuộc Viện Khoa học Xã hội Việt Nam. Là Phó Viện trưởng (1991 - 1998), Viện trưởng (1998 - 2005). Phó Chủ tịch Viện Khoa học Xã hội Việt Nam (nay là Viện Hàn lâm Khoa học Xã hội Việt Nam) (2004 - 2008). Trong thời gian này, được cử đi học Nghiên cứu sinh tại Cộng hòa Dân chủ Đức (1984 - 1988). Năm 2013: nghỉ hưu.
- Từ tháng 02 năm 2013 đến năm 2016: Phó Chủ tịch Hội Khoa học Lịch sử Việt Nam.
- Từ năm 2017 đến nay: Chủ tịch Hội Khoa học Lịch sử Việt Nam.
Được tặng thưởng:
- Chính phủ Cách mạng Lâm thời Cộng hòa miền Nam Việt Nam tặng Huân chương Quyết thắng hạng Ba (1975), Huy chương kháng chiến chống Mỹ, cứu nước hạng Nhất (1975).
- Chủ tịch nước Cộng hòa xã hội chủ nghĩa Việt Nam tặng Huy chương kháng chiến chống Mỹ, cứu nước hạng Hai (1985), Huân chương Lao động hạng Nhất (2010).
 
                                             * *
                                              *
Đọc qua tóm tắt lý lịch của ông Cường chúng ta thấy rất hài lòng vì ông cũng đã có chút công lao đóng góp vào cuộc kháng chiến chống Mỹ cứu nước, thực hiện lời dạy vô cùng Thiêng liêng của Bác Hồ “Đánh cho Mỹ cút, đánh cho Ngụy nhào” như biết bao đồng bào và chiến sĩ ta thời kháng chiến hào hùng ấy.
Nhưng tiếc thay trong cuộc bầu cử QH vừa qua, nhân dân đã chối từ ông, họ không bầu cho ông để trở thành Đại biểu Quốc Hội khóa XV. Nhiều câu hỏi đặt ra tại sao Nhân dân không bầu ông, theo nhận định của cá nhân tôi, người Củ Chi, Hóc Môn đã coi ông như một kẻ phản bội lịch sử quang vinh của Dân tộc:
 
1/ SỰ PHẢN BỘI LỊCH SỬ LÀ RÕ RÀNG:
Trong bộ sử 15 tập xuất bản tháng 7/2017 do Trần Đức Cường chủ biên và Phan Huy Lê cố vấn (1) ông đã hoàn toàn lộ diện là một kẻ phản bội lịch sử, ông đã cả gan dám loại bỏ từ ngụy mà Đảng, Bác Hồ và nhân ta dùng để chỉ quân đội và chính quyền bù nhìn Sài Gòn ra khỏi bộ sử của mình làm chủ biên, ông bào chữa và chạy tội cho chúng với nhiều giải thích ngụy biện rẻ tiền và trở trẽn, điều này không những làm Nhân dân cả nước rất phẫn nộ và đặc biệt là nhân dân hai huyện Củ Chi và Hóc Môn, nơi mà sự lưu manh, tráo trở, đàn áp, tàn sát và hủy diệt làm cho xóm làng tiêu điều, ruộng nương hoang hóa, sự bạo tàn ác độc của Mỹ-Ngụy đối với đồng bào ta 21 năm trời không giấy mực nào có thể tả hết được. 
 
Bọn phản bội lịch sử có ý kiến gì không về ảnh này ?


 
2/ TRẦN ĐỨC CƯỜNG :GỌI NGỤY LÀ “MIỆT THỊ” ?:
Trong bộ sử 15 tập, Cường đã hoàn toàn làm biến mất từ “ngụy quân, ngụy quyền” để chỉ chính quyền bù nhìn do Mỹ dựng nên, vì theo Trần Đức Cường và những người cùng cánh của ông phát biểu trên VOA,BBC và các báo chí v.v… cho là nếu dùng từ “ngụy” trong bộ sử là miệt thị quân ngụy, và cùng lúc một giàn đồng ca của bọn xấu ca ngợi việc làm này của Cường !
Phải nói thẳng rằng, ngụy quyền Sài gòn được Đế quốc Mỹ dựng lên để cầm súng Mỹ bắn vào Nhân dân, chia cắt Tổ Quốc thành hai miền đau thương hơn mấy chục năm trời:
 
Theo Hiệp định Giơ-ne-vơ 20/7/1954 thì đến năm 1956 hai miền Việt Nam sẽ tiến hành Tổng tuyển cử lập ra một Chính phủ và Nhà nước thống nhất, độc lập và toàn vẹn lãnh thổ, đồng thời thực dân Pháp cũng biến khỏi đất nước ta. Nhưng ngay lập tức Đế Quốc Mỹ nhảy vào đưa Ngô Đình Diệm, một tên phát xít hung hãn về để lên làm bù nhìn - ngụy quyền, Y tuyên bố xé bỏ Hiệp định Genève chia cắt lâu dài đất nước ta. Hơn hai mươi năm làm tay sai cho Mỹ, bù nhìn Sài Gòn đã biến miền Nam thành địa ngục trần gian, chúng tiến hành trả thù bằng cách thủ tiêu hàng trăm ngàn người yêu nước đã từng đứng lên chống Pháp xâm lược. Sau khi tháo chạy khỏi miền Bắc, khi vừa mới rút vào Nam, vượt qua vĩ tuyến 17, quân ngụy của Mỹ Diệm liền tiến hành hàng ngàn vụ thảm sát tàn bạo và man rợ đối với đồng bào vô tội ta ở vùng chúng vừa kéo đến, chúng vô cớ giết chết hàng trăm, hàng ngàn đồng bào ta khi họ chưa kịp ổn định cuộc sống , mới hồi cư về ngay sau Hiệp định đình chiến Genève vừa ký, ở đây chúng ta chỉ đưa ra vài vụ điển hình:
 
Vụ thảm sát Chợ Được (Thăng Bình), đập Vĩnh Trinh (Duy Xuyên), Chiên Đàn (Tam Kỳ), Cây Cốc (Tiên Phước), Ngân Sơn (Phú Yên) Phú Lợi (Bình Dương). Thực hiện cái gọi là “Quốc sách luật 10/59” chúng đã làm cho nhân dân ta tiêu điều, sống dở, chết dở. Từ năm 1964-1965 để cứu vãn tình thế sắp bị Nhân dân miền Nam vùng lên tiêu diệt, chúng đã rước hàng triệu lượt quân xâm lược Mỹ và bọn chư hầu vào miền Nam tàn sát nhân dân ta, chúng coi miền Nam chỗ nào cũng là nơi tự do bắn phá, chỗ nào chúng cũng được phép thực hiện chính sách “tam quang” là giết sạch, đốt sạch, phá sạch.
Ta còn nhớ lúc bấy giờ trên bầu trời miền Nam không một giây phút nào là không có tiếng máy bay, không một nơi nào là không có tiếng bom đạn của Mỹ-Ngụy đang bắn giết dân lành…
Khi đó Tố Hữu đã viết :
”…Có ai biết ba ngàn đêm ấy,
Mỗi đêm là biết mấy thân rơi..?”
Có ai biết miền Nam máu chảy
Máu miền Nam chảy chín năm rồi… !”
Và:
”…Hãy nghe tự miền Nam, tiếng rú
Xé “trời xanh”, lũ “phượng hoàng” bay
Bầy chó dữ, những con người – thú
Ăn gan người, uống máu no say!..”
 
Đây là ảnh đóng đả kích của báo chí Mỹ gọi bù nhìn Sài Gòn là ngụy (Saigon puppet) kìa ông Cường !

Chúng ta chỉ mới nghe từng ấy, đã thấy lòng đắng cay chua chát , căm thù tột độ với kẻ thù, và tội ác của Mỹ-Ngụy không bút giấy nào tả hết được; Nếu không vì đường lối nhân đạo của Đảng ta, và truyền thống vị tha của Dân tộc ta thì ta đã có thể: “xả thịt, lột da, ăn gan, uống máu quân thù; dẫu cho trăm thân ta phơi ngoài nội cỏ, nghìn thây ta bọc trong da ngựa, cũng nguyện xin làm....” Tội ác của kẻ thù Mỹ-Ngụy còn nặng hơn như thế, thì cớ sao Phan Huy Lê, Trần Đức Cường, Vũ Minh Giang, Nguyễn Mạnh Hà… còn lo sợ “miệt thị” chúng nhỉ, có phải bọn họ đã và đang đầu hàng, phản bội xương máu và lịch sử Dân tộc ta không ? 
 
Trần Đức Cường, Phan Huy Lê , Vũ Minh Giang, Nguyễn Mạnh Hà có biết sự “kính trọng” không “miệt thị” của cái gọi là “đồng minh Mỹ” của chính quyền bù nhìn Sài Gọn do Nguyễn Văn Thiệu cầm đầu như thế nào không ?
 
Đó là cuối năm 1972, khi muốn mau chóng rút chân ra khỏi bãi lầy Việt Nam bằng một hiệp định ký tại Pari, gặp phải thái độ dùng dằng làm mình làm mẩy của “ông đồng nhiệm người Việt Nam – Ý nói Nguyễn Văn Thiệu”, Nixon nói riêng với ngoại trưởng Henry Kissinger rằng: “Ta không thể để cái đuôi chó (Thiệu) phản lại cái đầu con chó (Mỹ) được” (3) và sự thật là cái đầu chó Nixon đã có lúc bị cái đuôi chó ngụy lái để cho đế quốc Mỹ tiến hành cuộc ném bom hủy diệt Hà Nôi-Hải Phòng và các tỉnh lân cận 12 ngày đêm (18-29/12/1972) làm chết hàng vạn người dân vô tội, hủy diệt hoàn toàn các thành phố thân yêu của chúng ta !
 
Đấy là gì nếu không phải là sự miệt thị tột cùng bọn bù nhìn bán nước ở Sài Gòn mà những tên phản bội lịch sử hiện nay chỉ đích danh ở trên vì mục đích tăm tối nào đó nên họ giả vờ không biết !
 
3/ GỌI NGỤY LÀ BIỂU CẢM ?
Sau khi xuất bản “chui” bộ sử 15 tập, những người có ý đồ phản bội lịch sử Dân tộc lại tiếp tục viết bộ sử mới 30 tập và họ càng lên cao giọng đòi phải công nhận ngụy quyền –VNCH, “nếu không ta sẽ không lấy lại được Hoàng Sa và bảo vệ được Trường Sa !” (2)
Một trò ngụy biện hèn thấp và lừa nhau kiểu con trẻ nữa của nhóm viết bộ sử 30 tập này là “nếu gọi ngụy, tức là gọi theo biểu cảm mà trong sử thì không nên dùng từ ‘biểu cảm’ mà phải nói đúng bản chất và “Để đảm bảo tính khách quan, bộ quốc sử không dùng các tên gọi mang tính miệt thị như ‘nguỵ quân’, ‘nguỵ quyền’, ‘địch’, ‘bù nhìn’, ‘tay sai’... để chỉ chính quyền Quốc gia Việt Nam hay Việt Nam Cộng hòa. Các danh xưng sẽ được viết đúng như tên gọi từng tồn tại. “ (2)
Trông người "VNCH" đang làm gì vậy ông Trần Đ. Cường ơi, không bù nhìn thì gặm giầy chứ gì hả ?

Thật nực cười về sự ngụy biện trơ trẽn của những kẻ mang danh giáo sư sử học theo kiểu Phan Huy Lê, Trần Đức Cường, Nguyễn Mạnh Hà và Vũ Minh Giang và những người cùng phe nhóm. Từ trong lịch sử kháng chiến chống Pháp đến cuộc kháng chiến chống Mỹ cứu nước Bác Hồ và Nhân dân ta, quân đội ta đều gọi rất đúng bản chất của chính quyền bù nhìn thời Bảo Đại và bù nhìn Sài Gòn thời sau này là “ngụy quyền, ngụy quân” chính là bọn tay sai người Việt được thực dân và đế quốc dựng lên để cầm súng giặc bắn vào nhân dân, chứ đó quyết không phải là từ “biểu cảm” !
Người Mỹ và người Pháp chân chính thì gọi bọn này là “Puppet Government - Gouvernement fantoche - Chính quyền con rối - Bù nhìn”. 
 
Bất cứ ở Quốc gia nào, trong hoàn cảnh đất nước bị ngoại bang xâm lăng, từ em bé đến người già đều lao ra mặt trận để giết thù, giành lại Non sông, khôi phục Hòa bình và Độc lập, dù máu đổ đầu rơi họ cũng không sờn lòng, trong khi đó có một bọn mặt người dạ thú chạy về phía kẻ thù, được chúng cho tiền bạc, chức vụ và bơ thừa sữa cặn, rồi chúng sai cầm súng bắn lại Tổ Quốc mình thì không gọi chúng là ngụy, thì gọi là gì ?
Sự phản bội lịch sử kiểu Trần Đức Cường và quan thầy của ông ta phải biết rằng: Tất cả các cái gọi là “Chính quyền” được thành lập trên lãnh thổ VN khi đang bị Pháp-Mỹ chiếm đóng sau khi khi Chính phủ Liên hiệp Kháng chiến ra đời (2/3/1946) do Chủ tịch Hồ Chí Minh đứng đầu, dựa trên kết quả cuộc Tổng tuyển cử đa đảng bầu ra Quốc hội Lập hiến đầu tiên của lịch sử Dân tộc (ngày 6/1/1946) đều là những chính phủ bù nhìn, hay ngụy quyền, tương ứng quân đội của nó là quân đội tay sai hay ngụy quân!
 
Sau khi Việt Nam thành lập Chính phủ ngày 2/3/1946. Có thể nói đó là chính phủ Cộng hòa Dân chủ đầu tiên của Dân tộc Việt Nam. Mặc dù cay cú nhưng Thực dân Pháp buộc phải công nhận chính quyền này (xem qua văn bản tạm ước 6/3), nhưng chúng chưa kip trở tay để chiêu tụ quanh chúng những phần tử phản quốc, tham bơ thừa sữa cặn của Pháp, những kẻ cam tâm bám giầy thực dân về làm Chính phủ bù nhìn cho chúng ! Dần dần chúng đã tiến hành thành lập lần lượt đến 10 đời CHÍNH PHỦ BÙ NHÌN thay nhau làm tay sai cho chúng , đều do tên Bảo Đại (một lão vua sa đọa hư hỏng trước cảnh nước mất, nhà tan đã bị Nhân dân phế vị, không còn chính danh) làm Quốc trưởng ! 
 
Rõ ràng, khi đất nước Việt Nam đã có một Chính quyền hợp pháp do Tổng tuyển cử Tự do, Nhân dân ta bầu chọn mà có, mà ở đâu đó cũng tại VN lại có một chính quyền nữa thì đó chỉ là ngụy quyền – là chính quyền bù nhìn, là tay sai, là tổ hợp thổ phỉ, là chính quyền giả mà thôi !!!
 
Đến khi Hiệp định “đình chỉ chiến sự ở Việt Nam” (mà ta thường gọi là Hiệp đinh Genève –20/7/1954) do Việt Nam Dân chủ Cộng hòa và Pháp ký kết, quân Pháp thua chạy vào Nam, cũng là lúc Ngô Đình Diệm được Mỹ đưa về nước và ép Bảo Đại cử Diệm làm Thủ tướng (7/7/1954). Đến Ngày 23/10/55 dưới sự đạo diễn của Mỹ (Lúc này Pháp cuống cuồng thu dọn đồ đạc rút quân khỏi miền Nam Việt Nam để cho quân Mỹ thay chân) thì Ngô Đình Diệm tổ chức cái gọi là một cuộc “Trưng cầu ý dân” và Diệm đạt được 99% số phiếu bầu, đúng như kịch bản do Đế quốc Mỹ đạo diễn (4): Bảo Đại bị phế truất, và Diệm bước vào làm tổng thống và tuyên bố thành lập cái gọi là Việt Nam Cộng Hòa bắt đầu vào ngày 26/10/1955…thì chính quyền của Diệm cũng chỉ là Ngụy quyền, toàn bộ viên chức, quân đội đều từ “chính phủ quốc gia” do quân xâm lược Pháp đào tạo, khoác áo hề tuồng mà nên, nay chỉ thay tên là xong ! bởi vì Nhân dân Việt Nam chúng ta đã có một chính quyền được thế giới công nhận là Việt Nam Dân chủ Cộng hòa hợp pháp rồi…! từ đó ngụy quyền Sài Gòn có thay tên đổi họ, thay đổi áo xống cho đẹp mặt thì bản chất nó vẫn là ngụy quyền không thể khác được !
Cần phải nhắc lại lời của Trung tướng Nguyễn Thanh Tuấn và Thiếu tướng Kien Hoang Hoàng Kiền trên VTV1 ngày 28/8/2018 rằng, việc bỏ chữ ngụy không đơn giản là thay từ ngữ này bằng từ ngữ khác, mà là âm mưu, nham hiểm, độc ác sâu xa của kẻ thù chúng ta là chúng lấn dần từng bước tiến tới lật đổ chính quyền nước ta bằng pháp lý giả tạo !!!
 
4/ LỜI KẾT :
Chiến tranh đã lùi xa, chế độ ác ôn Ngụy quyền Sài Gòn đã thành con ma đói, chỉ còn một ít những tên lưu vong sống trong tủi nhục và ghẻ lạnh của người bản xứ luôn luôn mang trong mình giòng máu lạnh và căm thù Tổ Quốc vì chúng mất đi cuộc sống vương giả khi làm bù nhìn cho giặc. Một số tên vẫn còn được bọn đầu nóng của Mỹ cỗ vũ , tài trợ nhằm lật đổ Nhà nước ta. Âm mưu đó của Mỹ không bao giờ thay đổi; bọn này có tiền, có thể mua chuộc được một số người coi trọng tiền bạc hơn Hòa bình của Tổ Quốc.
Còn phần lớn những người trong hàng ngũ ngụy quân, ngụy quyền đều bị cưỡng ép đi lính làm bia đỡ đạn cho giặc, họ đã được chế độ mới giúp đỡ để trở về đoàn tụ với gia đình, quê hương, họ được sống trong vòng tay của Dân tộc, họ là anh em, bè bạn của chúng ta; nhiều người đã có cơ hội trở nên giàu có, con cái họ đã trưởng thành và có chức vụ trong chính quyền, không còn ai phân biệt đối xử nữa.Tuy nhiên đã là lịch sử thì không thể nào viết về họ khác đi được.
Nhân đây tôi muốn nhắc lại những nguyên tắc viết sử cho ông Giáo sư Trần Đức Cường và phe nhóm đừng quên những điểu cơ bản sau đây:
Nguyển tắc chung là: Lịch sử chỉ xảy ra có một lần, nhưng viết lại lịch sử ấy thì có thể viết lại nhiều lần, lần sau đúng, chính xác, chân thật hơn lần trước và đặc biệt là người viết sử có phẩm chất cao quý để:
1.”Có gì viết nấy - không có thì không viết”.
2.”Thiếu thì viết thêm cho đủ - không biết thừa”
3.”Sai thì viết lại cho đúng - không bịa đặt”
4.”Viết sử phải khách quan, có minh chứng - không viết lung tung”.
5.”Bình luận, đánh giá lịch sử phải có căn cứ xác đáng - không phán xét bừa bãi”.
6”Không đổi sự thật lịch sử để lấy tiền”
Trước đây, thời mà cả Dân tộc ta gọi bọn tay sai cho ngoại bang là ngụy, nay ông và phe nhóm lại đi bảo kê và ngụy biện để rửa mặt cho chúng, bèn bỏ chữ ngụy đi, đó là VIẾT BẬY, SUY NGHĨ BẬY, VIẾT LUNG TUNG… Là người viết sử ông hãy cố học một chút dũng của Thái Bá Sử thời Xuân Thu, dù chết cả nhà, quyết không bẻ cong ngòi bút viết bậy, hùa theo kẻ giết vua hèn hạ như tên Thôi Trữ được !
Mong ông hãy bình tâm suy nghĩ lại, và tôi tin rằng một ngày đẹp trời nào đó ông sẽ trở lại con đường chân chính của Đảng của Dân tộc !
===================================
(1) Theo Nguyễn Mạnh Hà trong clip “Cà Phê số”
(3) Henry Kissinger, Những năm tháng ở Nhà Trắng, Nxb Fayard, Paris, 1979.
(4) Theo Hồi ký Đỗ Mậu (trang 144) lúc bấy giờ Diệm và Mỹ trắng trợn công khai ép buộc Nhân dân miền Nam phải bỏ phiếu cho Diệm theo ca dao làm khẩu hiệu chỉ đạo:”Phiếu xanh ta bỏ vô bì, Bảo Đại phiếu đỏ ta thì vứt đi !” Nếu ai làm trai sẽ bị Diệm đàn áp và thủ tiêu ! và thật nực cười có khu phố ở Sài Gòn, số phiếu bầu cho Diệm nhiều hơn rất nhiều số cử tri đi bầu !

Thứ Ba, 7 tháng 9, 2021

NẾU MỸ LÀ LIÊN XÔ !

 

NẾU MỸ LÀ LIÊN XÔ !
 
Hiện nay mối quan hệ giữa Mỹ và Việt Nam là "Quan hệ đối tác toàn diện", Chúng ta rất mong muốn Việt Nam và Mỹ tiến lên trong sự trung thực, sự hài hòa phát triển kinh tế hai nước để tiến tới hai nước có quan hệ "Đối tác chiến lược" !
"Đối tác chiến lược" là mối quan hệ mang tính chất toàn cục, then chốt và có giá trị lâu dài với thời gian. Mối quan hệ gắn liền với nhiều lĩnh vực phát triển cùng có lợi với nhau (quan hệ cùng thắng) có thể có cả lĩnh vực an ninh quân sự. "đối tác chiến lược" phải bao gồm những nội dung sau: 
 
1/Không tấn công lẫn nhau;
2/không liên minh chống lại các nước khác;
3/không can thiệp vào công việc nội bộ của nhau; phải có lòng tin lẫn nhau.
4/ (Theo chính sách ngoại giao của Hoa Kỳ thì ngoài các yếu tố trên nếu là đối tác chiến lược thì phải bao gồm thêm): "HỢP TÁC CHẶT CHẼ VỀ QUÂN SỰ, AN NINH" . 
 
NHỮNG KHÓ KHĂN ĐỂ MỸ VÀ VIỆT NAM TRỞ THÀNH ĐỐI TÁC CHIẾN LƯỢC:
Trong chuyến đi thăm vừa qua của bà Phó TT. Kamala khi phát biểu tại HN bà thể hiện mong muốn lắm Việt nam và Hoa kỳ phải tiến lên Phát triển quan hệ hai nước là ĐỐI TÁC CHIẾN LƯỢC. và thật tế Nhân dân VN cũng rất muốn như vậy. Tuy nhiên khi nhìn lại quan điểm của Nhà nước VN về quan hệ Quốc tế trên nguyên tắc 3 không là:
 
1/Không tham gia các liên minh quân sự,
2/Không là đồng minh quân sự của bất kỳ nước nào,
3/ Không cho bất cứ nước nào đặt căn cứ quân sự ở Việt Nam và 
không dựa vào nước này để chống nước kia., không sử dụng hoặc đe dọa sử dụng vũ lực trong quan hệ quốc tế. 
 
So sánh các chính đối ngoại của Việt Nam nếu trên kia với 4 Nguyên tắc ta thấy nếu Hoa Kỳ không thay đổi thì khó mà giữa hai nước trở thành ĐỐI TÁC CHIẾN LƯỢC ĐƯỢC !
Tại mục 3 quy định về "Đối tác chiến lược" nói, khi hai nước là đối tác Chiến lược thì: "không can thiệp vào công việc nội bộ của nhau; phải có lòng tin lẫn nhau."
 
Việc Mỹ thường xuyên chọc gậy bánh xe Việt nam, kêu gọi đòi thả "tù nhân chính trị - bất đồng chính kiến", đòi VN không bắt giữ người chống đối chống lại chính quyền mà những kẻ này thường được Hoa Kỳ khoác lên áo chúng bộ y phục đẹp đẽ: "Những người bất đồng chính kiến", rồi thúc giục VN công nhận cái gọi là "tổ chức Xã hội dân sự Việt Nam"...thực chất đây là một bộ phận người luôn lợi dụng quyền tự do dân chủ ở VN để vi phạm lợi ích hợp pháp của người dân và chính quyền Việt nam, những kẻ này nếu bị bắt là vi phạm pháp luật của nước CHXHCNVN chứ không phải là "bất đồng chính kiến" hay hoạt động dưới mác "xã hội dân sự" !
Vì thế cho nên, chừng nào Hoa Kỳ vui vẻ rút lại việc làm cực kỳ vô lý và thiếu thiện chí, luôn nhúng mũi vào công việc nội bộ của VN này thì khoảng cách tiến lên Quan hệ Đối tác Chiến lược sẽ gần lắm vậy !
Đó là chưa kể đề cập đến mục 4:"HỢP TÁC CHẶT CHẼ VỀ QUÂN SỰ, AN NINH.", Vấn đề này thì hoàn toàn ngược lại với 3 Không trong sách trắng VN vậy !
 
NÓI VỚI TRUNG QUỐC VÀ HOA KỲ:
a/ VỚI TRUNG QUỐC:
Việt Nam vốn có quan hệ tốt đẹp với Nhân dân Trung Quốc trong lịch sử cũng như hiện tại. Chỉ từ năm 1979 đến nay TQ ngoài việc dùng 60 vạn quân tấn công xâm lược biên giới VN giết người, cướp của, làm tang thương Tổ quốc ta, đó là mối thù lớn Nhân dân ta không thể nào quên được. Nếu Nhà cầm quyền Bắc Kinh không tu tâm dưỡng tánh, vẫn hằn học tiến hành những âm mưu tiến công xâm lược VN thì lúc đó chúng ta sẽ giành quyền liên kết quân sự với bất cứ nước nào mà Đảng Cộng Sản Việt Nam và Nhân dân Việt Nam cảm thấy đủ chiến thắng. Nhưng bây giờ thì chưa cần nói ra điều ấy Hoa Kỳ ạ !
 
Jane Fonda is seen in Vietnam in 1972, looking through the scope of an anti-aircraft gun during her tour of the North Vietnamese capital. (Getty Images)

B/ VỚI HOA KỲ:
Trung Quốc mạnh lên, rất mạnh là nhờ Hoa Kỳ, kẻ vì thù hằn VN để trở thành dại dột, Ép TQ đánh VN để báo thù, xong rồi đã bơm cho nền kinh tế TQ từ 1975 đến nay không biết bao nhiều của cải vật chất, Mỹ đã biến nước Trung Quốc từ chỗ nghèo xơ xác thành tên Quái vật khổng lồ. Mỹ đã xấu chơi đến vô thức, để TQ lấy mất Hoàng Sa của Vn để làm tiền đồn dồn xuống phía Nam của biển đổng đe dọa những nước có lợi quyền ở đấy. Đây là lỗi lầm và tội ác của Mỹ, Mỹ hay dũng cảm sửa mình bằng hành động dìm đầu chúng xuống vẫn còn kịp nếu Mỹ biết hy sinh mà không còn thói ích kỷ.
Hãy làm đi thế giới đang trông chờ đấy, người lương thiện sẽ không làm ngơ đâu !

Thứ Năm, 2 tháng 9, 2021

CHÚNG TÔI CẢM ƠN VIỆT NAM !

 


Từ trên không, đang giờ phút rời Việt Nam để trở về Mỹ bà Kamala Harris đã gửi điện cảm ơn VN:
 
"Cảm ơn Việt Nam! Chúng tôi biết ơn về sự hiếu khách của các bạn trong suốt chuyến thăm của Phó Tổng thống Harris. Khi Phó Tổng thống Harris rời Việt Nam, chúng tôi trông đợi tiếp tục công việc của mình để tăng cường quan hệ và mở rộng hợp tác kinh tế với Việt Nam."
Chúng ta cũng cảm ơn lại bà Phó Tổng thống Mỹ, đại diện cho nước Mỹ sang thăm VN trong lúc Vn đang bị ảnh hưởng rất nghiêm trọng bởi dịch bệnh Covid-19. Nước Mỹ đã gửi tặng cho Việt Nam nhiều triệu liều vaccine quý báu !
 
Hy vọng trong tương lai gần, nước Mỹ sẽ có thái độ tốt hơn, công bằng hơn, nhân đạo hơn, chân thật hơn với Việt Nam thông qua các hành động viện trợ nhân đạo, cứu chữa những nạn nhân bị chất độc da cam do Mỹ thả xuống, tẩy rửa chất dioxin còn vương vãi ở các sân bay, các căn cứ quân sự của Mỹ ở miền Nam và trên dãi Trường Sơn và giúp VN toàn vẹn lãnh thổ và thịnh vượng mau chóng như bà đã hứa !
 
Trong chuyến đi HN, bà ghé thăm di tích nơi giặc lái McCain bị bắt tại hồ Trúc Bạch

 
Về việc bà Kamala Harris đòi Việt Nam: "thả hết những người bất đồng chính kiến đang bị phía Việt Nam giam giữ..." Thì tôi không biết những người đại diện phía VN trả lời bà ta như thế nào, còn nếu là tôi thì tôi trả lời bà rằng:
 
" Con người Việt Nam, Dân tộc Việt Nam rất yêu Hòa bình và khát vọng Độc lập Tự do, do đó họ đã hy sinh, chiến đấu bền bỉ hàng ngàn năm chống quân xâm lược phương Bắc và hàng trăm năm chống quân xâm lược phương Tây, trong đó có Đế Quốc Mỹ. Cho dù kẻ thù có độc ác đến đâu, thì Nhân dân VN đã và sẽ chiến thắng; tuy nhiên trong nội bộ VN có những người không chịu lao động lương thiện để kiếm sống để góp phần vào công cuộc xây dựng Tổ Quốc sau chiến tranh, mà lại hướng ngoại trông chờ vào sự cung cấp tiền bạc một cách bất lương của kẻ thù, nhằm để thực hiện âm mưu đen tối và độc ác của chúng là làm rồi loạn xã hội, tiến tới lật đổ Chính phủ VN. Loài ấy, hành vi ấy là vi phạm chính sách an ninh của VN, chúng không phải là những người "bất đồng chính kiến" như chúng và chủ của chúng rêu rao, mà chúng là những kẻ phá hoại Chính sách đoàn kết Dân tộc của VN, chúng cần phải được giáo dục để chừng nào trở thành người lương thiện, khi đó thì chúng sẽ được ân xá , mà Hoa Kỳ chẳng cần phải can thiệp vô nguyên tắc nhé bà !"
 
Nhân đây chúng ta cũng nói cho nước Mỹ và Nhân dân VN biết rằng, mọi âm mưu để đưa chính sách tiến tới thân Mỹ , đẩy VN đối đầu với Trung Quốc là môt điều ngu xuẩn mà Nhân dân Việt nam không bao giờ chấp nhận vì như vậy thì VN đã đi ngược lại chính sách ngoại giao độc lập, tự chủ và truyền thống đối ngoại khôn ngoan của cha ông ta đã truyền lại từ bao đời vậy !!!

THÁI NGUYÊN QUẢN LÝ TÀI NGUYÊN NHƯ THẾ NÀY THÌ ĐẤT NƯỚC CHẲNG MẤY CHỐC SẼ TAN HOANG !

 

THÁI NGUYÊN QUẢN LÝ TÀI NGUYÊN NHƯ THẾ NÀY THÌ

ĐẤT NƯỚC CHẲNG MẤY CHỐC SẼ TAN HOANG !

Một loạt 12 tên thuộc công ty khai Cổ phần than Yên Phước và công ty CP than Đông bắc Hải Dương trong có Châu Thị Mỹ Linh Giám đốc CP Yên Phước và hai "đại gia Lan đột biến là Bùi Hữu Giang và Bùi Hữu Thanh - hai nhân vật nổi tiếng là đại gia kinh doanh "lan đột biến" với giao dịch lên tới 250 tỉ đồng trong thời gian vừa qua  đã bị bắt về tội khai thác than lậu, làm thiệt hại hàng ngàn tỷ đồng của Nhà nước !.

Theo giấy phép của UBND tỉnh  Thái Nguyên cấp cho công ty  CP Yên Phước được phép khai thác mỏ than ở xã Minh Tiến, huyện Đại Từ tháng 6/2014  đến 6/2031 (17 năm) Công suất được cấp phép khai thác là 8.500 tấn một năm, với tổng khối lượng trong 17 năm đó là  136.000 tấn.(Theo C03 Bộ CA). Tuy nhiên Châu Thị Mỹ Linh và đồng bọn liền bán cho anh em nhà "Đại gia lan đột biến" ở Kinh Môn Hải Dương, bọn này mới đích thị là kẻ khai thác trực tiếp.

 


Những đống than cao như trái núi do bọn khai thác lậu mà có !

Chỉ hơn hai năm Linh và đồng bọn thuộc Công ty Than Đông Bắc Hải Dương do Bùi Hữu Giang, Bùi Hữu Thanh chỉ huy nói trên đã khai thác được hơn 2,5 triệu tấn than cám sạch, chúng ngang nhiên khai thác tràn lan ra cả các diện tích và khu vực rừng không được phép và không được cấp hàng chục hecta, báo cáo láo khối lượng khai thác. Liên tục báo cáo lỗ nhằm trốn nộp thuế và ngân sách. Chúng tiến hành khai thác ngày đêm, rầm rộ, làm sạt lở, tràn bùn vào khu dân cư. Nhân dân khu vực  có mỏ than bị ảnh hưởng  đến an toàn đời sống, đã làm đơn tố cáo, nhưng tỉnh Thải Nguyên chỉ cho phạt qua loa về môi trường chứ không hề quan tâm tới công suất và trữ lượng chúng khai thác vượt qua  khối lượng cho phép trong 17 năm lên đên gần 50 lần, còn khối lượng khai thác hàng năm tăng 120 lần so với giấy phép ! Huyện Đại Từ cũng rất bức xúc việc này nhưng lại bị công ty CP Yên Phước làm công văn tố cáo ngược nói "Huyện Đại Từ gây khó cho công ty làm ăn"

Đây là vụ chặt phá đường dây khai thác than lậu với quy mô cực lớn vừa bị Cơ quan cảnh sát điều tra Bộ Công an (C03) phối hợp với Tổng cục Quản lý thị trường (Bộ Công Thương) triệt phá được dư luận đặc biệt quan tâm. Số lượng than bị khai thác lậu lên đến hàng triệu tấn, diễn ra rầm rộ trong thời gian dài nhưng không bị chính quyền địa phương  Thái Nguyên phát hiện và xử lý kịp thời, gây thiệt hại cho Nhà nước số tiền lớn lên đến ngàn tỷ đồng !

 

 Mười hai tên "Than thổ phỉ" đã bị bắt !

Đây chính là bọn "Than thổ phỉ " đội lốt Công ty được  tỉnh Thái Nguyên cho phép khai thác than trên địa bàn tỉnh mình mà chính họ lại từ bỏ trách nhiệm kiểm tra, giám sát khai thác để đảm bảo cho việc bảo vệ Tài nguyên và An toàn cho cuộc sống của Nhân dân khu vực có mỏ.
Đằng nào thì bọn "Than thổ phỉ " này cũng đã bị bắt và sẽ trả giá. Tuy nhiên việc này làm cho chúng ta suy nghĩ: Nếu quản lý tài nguyên của Tổ quốc như Thái Nguyên, thì chẳng mấy chốc đất nước này sẽ tan hoang !

 

Thứ Bảy, 19 tháng 12, 2020

 

PHAN HUY LÊ CÔNG KÍCH BÁC HỒ NHƯ THẾ NÀO ? (*)

 

Một sự kiện lịch sử chỉ xảy ra một lần. Nhưng viết về sự kiện ấy phải nhiều lần. Đúng vậy. Có điều là mỗi lần viết lại phải phát hiện thêm chứng cứ, phân rõ đúng sai trên quan điểm bảo vệ chính nghĩa, chống gian tà, nêu cao tinh thần yêu nước chống giặc ngoại xâm bảo vệ Tổ Quốc, chứ không phải tìm mọi cách để bào chữa cho hành động bán nước làm tay sai cho giặc, xuyên tạc sự thật.

Mấy năm gần đây, một số người trong giới sử học viết nhiều bài ca ngợi những nhân vật đã bị lịch sử dân tộc lên án là bán nước, đầu hàng phản bội thành người có công to với đất nước, nhân dân. Họ gọi đó “xác lập quan điểm mới cho khoảng trống lịch sử”, “Không né tránh lịch sử”.

 

Mọi người đều biết hơn 200 năm qua, những lời buộc tội về việc “Gia Long cõng rắn cắn gà nhà”,”rước voi giầy mả tổ” đã lưu truyền rộng rãi trong nhân dân mọi miền đất nước. Ngay trong thời kỳ thực Pháp đô hộ nước ta, nhừng câu này cũng đã được các thầy giáo dạy sử ghi vào giáo  án để lên lớp giảng cho học trò. Ấy vậy mà những năm qua, nhằm thực hiện cái gọi là ”tạo ra bước đột phá trong nhận thức về Chúa Nguyễn và vương triều Nguyễn”, môt số người đã quay lưng lại với lịch sử. Tại cuộc hội thảo về “Chúa Nguyễn và vương triều Nguyễn trong lịch sử Việt nam” tổ chức ở Thanh Hóa mới đây, ông Phan Huy Lê chủ tịch Hôi khoa học lịch sử đã lên tiếng công kích: Trước đây có người lên án Nguyễn Ánh “cõng rắn cắn gà nhà”, là “bán nước, đó là quan điểm cực đoan !

Có một điêu lạ nữa là sau khi kết thúc cuộc hội thảo về Chúa Nguyễn và vương triều nhà Nguyễn trong một bài trả lời phóng vấn của các báo chí, ông chủ tịch Hội khoa học lịch sử đã chất vấn ngược lại bạn đọc:”Ai là tác giả của câu Gia Long cõng rắn cắn gà nhà ?” rồi ông giải đáp: truy tìm mãi vẫn không lần ra manh mối…!

 

 Chúng tôi xin nhắc cho ông nhớ: 66 năm trước đây trong bài “nên học sử ta” đăng trên báo Việt nam Độc Lập ngày 1/2/1942 và trong bài Diễn ca ”Lịch sử nước ta” do Việt Minh tuyên truyền bộ xuất bản tháng 2/1942 có một người đã lên án gay gắt Gia Long “cõng rắn cắn gà nhà”,” rước voi giầy mả tổ”,”thông với Tây…” “hàng Tây”,”rước Tây vào nhà”, “đem nước ta bán cho Tây…” Người lên án Nguyễn Ánh” mà ông công kích đó, chính là Nguyễn Aí Quốc, là Bác Hồ, là Chủ tịch Hồ Chí Minh.

 

Xin trích một đoạn trong diễn ca “Lịch sử nước ta” của Bác Hồ:
”Gia Long lại dấy can qua

Bị Tây Sơn đuổi chạy ra nước ngoài

Tự mình đã chẳng có tài

Nhờ Tây qua cứu, tính bài giải vây

Nay ta mất nước thế này

Cũng vì vua Nguyễn rước Tây vào nhà
Khác gì cõng rắn cắn gà.
Rước voi giầy mả thật là ngu si”

 

Những người đề cao Gia Long cố tình lờ đi hoặc hạ thấp cái tội bán nước của Gia Long:

-         Vì chiếc ngai vàng mà dùng cả ấn tín và cả con mình làm vật thế chấp để cầu viện với vua Pháp, rồi hứa nhường đứt đảo Côn Lôn và cửa Hội An cho Pháp (việc này có coi như hành vi bán nước không ?)

-         Rước 2 vạn quân Xiêm vào giúp để đánh Tây Sơn ở Rạch Gầm-Xoài Mút. Trong khi Tây Sơn đang chống xâm lược, kéo binh ra Bắc để đánh quân Tôn Sĩ Nghị thì Ánh lại sai sứ thần Phan Văn Trọng và Lâm Đồ mang thư và 50 vạn cân gạo giúp quân Thanh. Giúp giặc đang cướp nước thì mình phái gọi đó là tội gì ?

 

GIỚI LẬT  SỬ VÀ PHAN THANH GIẢN:

 

Phan Thanh Giản là một nhân vật lịch sử đang được một số người trong giới sử học để xuất việc “đánh giá lại”, Đầu thế kỷ 21, tạp chi xưa và nay, cơ quan của hội Khoa học Lịch sử mấy sô liền đăng anh Phan Thanh Giản với câu :Thê kỷ 21 nhìn về nhân vật Phan Thanh Giản.

Phan Thanh giản là đại thần của triều đình, có bổn phân giữ nước, nhưng không dám đánh giặc, hai lần ký hiệp ước đầu hàng, dâng ba tỉnh miền đông, rồi mien Tây cho giặc Pháp. Còn kêu gọi tướng ta dưới quyền bẻ gãy gươm giáo mà hợp tác với người Pha Lang Sa (Pháp). Người Pha-lang-sa chỉ hung dữ khi đánh nhau, chứ khi hòa binh thì họ rất tử tế. Phan Tnah Gian là Lâm Duy Hiệp-trưởng và phso đoàn ký hiệp ước đầu hàng đã bị các thủ lĩnh cầm quân chống Pháp như Trương Định, Nguyễn Trung Trực, các chí sĩ yêu nước và nhân dân lên án với hai caai bất hủ là “Phan Lâm mãi quốc, triều đình khí dân” (Phan lâm bán nước, triều đình dối dân).

Tự Đức là ông vua  nhu nhược, không dám chống giặc nhưng vẫn rất tức giận việc Phan Thanh Giản đi bước trước vua trong việc đầu hàng. Về sau vua cho đục bia tiến sĩ của Giản và nhận rằng;”Khí dân triều trữ cữu, mãi quốc thế gian bình, Sử ngã chung thân điếm, Hà Nhan nhập miếu đình” (Dối dân ta xin chịu, bán nước thế gian bình, khiến ta suốt đời nhục, mặt mũi nào nhìn tổ tông).

 

Có người quá ưu ái Phan Thanh Giản cố cắt nghĩa rằng: Ông Phan chủ trương sai lầm, nhưng không phải không có lòng yêu nước,

Yêu nước đâu phải là một danh từ trừu tượng mà phải biểu hiện một cách cụ thể. Trong lúc quân giặc giầy xéo lên Tổ Quốc, biết bao văn thân, chí sĩ, hào lý cùng các tầng lớp nhân dân xông ra giết giặc cứu nước “giặc đến nhà đàn bà cũng đánh”, vậy mà Phan Thanh Giản ba dần dụ Trương Định bãi binh, bốn lần làm môi giới cho Pháp đưa thư  của giặc cho Trương Định và khuyên nhân dân không nên “bội nghịch” với Pháp. Danh từ yêu nước không bao giờ chứa một nội dung phản quốc. Một người đã có “thành tích” như Phan Thanh Giản, dù ai muốn nhìn theo cách nào đi nữa, bao dung rộng rãi bao nhiêu đi nữa cũng không thể lạm dụng hai chữ ái quốc để gắn vào một cách dễ dàng như vậy là hồ đồ trong việc nhận thức Phan Thanh Giản mà còn làm nhoẹt nhòe cả ý nghĩa yêu nước nữa !

 

Về cái chết của Phan Thanh Giản, có người giải thích là ông Phan hối hận, tự tử. Nhà sử học Trần Huy Liệu viết:”Theo tôi chủ trương của Phan đã dần dần đến chỗ bế tắc, chỉ có thể kết cục bằng một cái chết. Nói cách khác, cái chết của Giản là tất nhiên, là rất biện chừng trong chỗ bế tắc của Giản. Tuy vậy có người vẫn ca tụng Giản là không tham sống sợ chết, ở đây tôi không muốn nhắc lại những cái “ngoắt ngoéo” trong giờ phút cuối cùng của Giản để chứng tỏ là Giản không phải không tham sống sợ chết. Tôi chỉ đặt câu hỏi là: có những trang hào kiệt không tham sống sợ chết để làm nên một việc gì đó tốt đẹp cho Tổ Quốc, thì không tham sống sợ chết ấy mới là có ý nghĩa. Còn Phan Thanh Giản nếu quả có không tham sống sợ chết chăng nữa thì để làm gì ? Nói rằng Giản chết để giữ tròn tiết nghĩa chăng ? thì cái sống của Giản đối với dân với nước đã mất hết nghĩa rồi, còn nói gì là cái chết…”

Một lập luận cũng nên ghi nhận, sau khi để mất sáu tỉnh miền Tây, Phan Thanh Giản viết thư cho Tự Đức. Chờ mãi hơn 20 ngày không thấy trả lời, ông Phan lo sợ vua Tự Đức nổi giận có thể ra lệnh xử tử ông. Ông pha thuốc phiện và dấm thanh trăn trở cả ngày rồi bưng uống, may ra còn giữ được chút quyền lợi cho con cháu. Nếu để vua  ra tay thì mất hết ! Quả là ông chết như vậy, nên đời sau có ý kiến khác nhau dài dài. Đầu năm 1945 sau khi Nhật lật Pháp ở Đông Dương, ở Huế ông Hoài nam Nguyễn Trọng Cần làm bài phú ngợi ca các anh hùng liệt sĩ đã chết cho Tổ Quốc có hai vế đối:

“Chén thuốc độc liều mình Phan Thanh Giản , đất Nam kỳ sáu tỉnh tiêu hao.

Bát trà suông kết liễu Nguyễn Tri Phương, thành Hà Nội bốn bề tan tác.”

Đặt hai cái chết của Phan Thanh Giản và Nguyễn Tri Phương gần như nhau là hoàn toàn sai lầm, nhưng như vậy thì ông Phan cũng được chút tiếng thơm !

 

Sau Phan Thanh Giản, đến Trương Vĩnh Ký, Phạm Quỳnh, những công cụ đắc lực của thực dân Pháp để xâm lược và thống trị Việt Nam đã bị lịch sử lên án, bỗng rùng rùng được người ta viết bài ca ngợi như những nhà “ái quốc” ! Đến nỗi sóng truyền hình VTV1 cũng tán dương Phạm Quỳnh là “người yêu nước đến tận cùng” ! Hiện nay có người ngửa cố ngồi chờ ông Phạm Quỳnh sẽ được “giải oan”, được tôn vinh là chí sĩ và sẽ được đặt tên cho đường phố !

 

Có trường hợp đặc biệt được thời sự hóa rất sôi nổi đó là cụ Phan Châu Trinh.

Cụ Phan Châu Trinh là người nhiệt tình yêu nước, muốn giúp ích cho nước, chủ trương đánh đổ quan  lại của chế độ thối nát Nam triều, thành lập một nước Việt Nam độc lập, giàu mạnh, nâng cao đời sống vật chất và văn hóa của nhân dân. Để thực hiện mục đích của mình cụ đã bỏ con đường phú quý bản thân, công kích chế độ đương thời, không sợ gì tù tội: “Nam nhi hà sự phạ Côn Lôn” (Làm trai há sợ ngục Côn Lôn). Khi bị đày ra Côn Đảo hay sống lưu vong ở nước ngoài cụ vẫn giư chí hướng của mình. Lúc về nước tuổi đã già, sức đã yếu, cụ vẫn cố gắng truyền bá tư tưởng yêu nước của mình cho lớp thanh niên.

Nhân dân ta yêu quý kính trọng, ngưỡng mộ cụ là hoàn toàn đúng.
Tuy nhiên hoạt động chính trị là vấn đề phức tạp. Thành thực yêu nước, muốn giúp nước là một chuyện, nhưng có phương pháp đúng đắn để cứu nước cho có kết quả là chuyện khác.
Nhà sư  học Trần Văn Giàu viết: ”Cụ Phan Châu Trinh ghét cay, ghét đắng nền quân chủ, cụ tố cáo rằng: Cái độc quyền quân chủ nó giết hẳn cái lòng ái quốc của dân Việt Nam ta; bây giờ muốn cho dân Việt nam biết nước là của nó, thì phải đem cái tụi bù nhìn đó vất cả hết đi…”

Tất nhiên là ai cũng dễ chấp nhận cái sự thật là tư tưởng trung quân cản trở, hạn chế, bóp méo chủ nghĩa yêu nước chân chính. Nhưng từ đó mà nói rằng lòng yêu nước của nhân dân ta bị chết hắn dưới hính quyền quân chủ thì làm gì đến mức đó ? ngàn năm quân chủ, dân tộc Việt Nam chẳng có truyền thống yêu nước chân chính hay sao ? càng khó chấp nhận với cụ Phan rằng điều kiện đầu tiên để gây dựng lại lòng yêu nước cho nhân dân là thủ tiêu vua bù nhìn và bè lũ. Vua bù nhìn dung là một trở lực cho sự thức hiện quyền dân tộc và dân chủ song trở lực chính, chính là đế quốc, thực dân; rõ ràng là như vậy. Cụ Phan đặt cày trước trâu. Đặt cày trước trâu thì chỉ triển lãm trâu và cày chứ không cày được được thước đất nào. Đặt vấn đề dân trí, dân chủ mà không đặt vấn đề đấu tranh diệt thực dân, giành độc lập dân tộc thì không đi đến đâu hết.”

Dù cụ Phan không thành công trong chủ trương cứu nước, cứu dân, nhân dân ta vẫn hết lòng tôn kính cụ, một nhà chí sĩ dũng cảm, suốt đời vì nước, vì dân !

 

Ngày nay, những kẻ vung bút ca ngới biện minh cho Gia Long, Phan Thanh Giản, Trương Vĩnh Ký, Hoàng Cao Khải, Phạm Quỳnh, Trận Trọng Kim…không phải vì họ yêu mến sống chết vì với ông ấy. Họ có mưu đồ sâu xa. Nếu dư luận chấp nhận ý kiến của họ thì mọi sự lên án các ông trên kia đều là võ đoán, phiến diện, bất công, cực đoan, sai bét !

Đích ngắm  bắn của họ đã rất rõ ràng, chờ dịp thuận lợi là họ bóp cò…!

 

NGỌN ĐUỐC SỐNG LÊ VĂN TÁM ĐÃ THIÊU RỤI KẺ NÀO ?

 

Ngợi ca cụ Phan Châu Trinh là người cực kỳ yêu nước, không sợ tù đầy, không màng danh lợi thì chẳng ai phản đối . Nhưng lợi dụng cụ để phủ định con đường cách mạng của nhân dân ta là âm mưu xấu, cần phải vạch trần âm mưu đó.

 

Ông Nguyên Ngọc khẳng định và ra sức truyền bá “Con đường Phan Châu Trinh là duy nhất đúng”. Ông lập ra cái gọi là “giải thưởng Phan Châu Trinh”,”Viện nghiên cứu Phan Châu Trinh”, thổi cụ Phan lên làm “người Việt nam vĩ đại nhất thế kỷ 20”.
Những người cổ động đường lối Phan Châu Trinh tìm mọi cách để triệt hạ con đường Hồ Chí Minh, con đường đã đưa Cách mạng nước nhà thành công rực rỡ, đã đánh bại giặc Pháp, giặc Mỹ, giành độc lập hoàn toàn, thống nhất Tổ quốc, xây dựng đất nước ngày càng giàu mạnh.

Và điều bỉ ổi nhất của cái gọi là “giải thưởng Phan Châu Trinh này” thì chuyên phân phát  cái gọi là “giải thưởng” cho những kẻ viết bậy chống phá đất nước, những tên lưu vong có lịch sử bẩn thỉu nhất hay bọn ngấm ngầm âm mưu lật đổ nhà nước !


Núp dưới cái vỏ “công bằng lịch sử”, “đổi mới cách nhìn”,”lấp khoảng trống lịch sử…một số người  chẳng những bốc thơm những kẻ đầu hàng, phản bội, phản quốc mà còn xuyên tạc, bóp méo lịch sử, phủ nhận cả những sự kiện lịch sử, những anh hùng có thật mới đây trong thời kháng chiến chống Pháp gây mất lòng tin, tạo sự chia rẻ, xáo trộn trong nhân dân.

 

Trên tạp chí Xưa và Nay, cơ quan của Hội Khoa học lịch sử Việt Nam, số tháng 10/2009, ông Phan Huy Lê, chủ tịch hội KHLS viết rằng, chuyện Lê Văn Tám đốt kho xăng Thị Nghè ở Sài Gòn là không có thật ! Chứng cứ duy nhất mà ông đưa ra là có lời dặn của Giáo sư Trần Huy Liệu !

64 năm trước, ngày ông Lê phủ định sự kiện Lê Văn Tám thì tại Hà Nội, báo Độc Lập, ngày 20/10//1945 đăng : Ngày 15/ quân ta đốt cháy hai kho hàng của Pháp thiệt hại tới mấy triệu đồng. Lửa to quá, giặc Pháp không thể cứu được (Tin Đê-Li ngày 18.10).

- Báo Cứu Quốc (cơ quan tuyên truyền đấu tranh của tổng bộ Việt Minh (Hà Nội), số 711, ngày 19/10/1945 có bài đóng khung nổi bật “Một gương hy sinh dũng cảm oanh liệt” với nội dung “Tin điện từ Mỹ Tho đánh ra ngày 17/10/1945 cho hay rằng:Một chiến sĩ Việt Nam đã tẩm dầu vào mình, tự làm mồi lửa hy sinh thân mình, chạy vào kho dầu Xi-mông Pi-ê-tờ-tri (Simon Piétri) của địch. Lập tức kho dầu bị bắt lửa, và lửa đã bốc cháy dữ dội suốt hai ngày đêm…” Ở trang 2 báo này còn đăng bài thơ Lửa Thiêng (27 câu) “Kính tặng hương hồn một chiến sĩ Việt Nam tự thiêu mình để đốt một vị trí quân địch (tin Nam Bộ)” của tác giả Đông Hà.

- Báo La République (xuất bản bằng tiếng Pháp ở Hà Nội) số 2, ra ngày 21/10/1945 có bài Sự anh hùng của một chiến sĩ Việt Nam, viết: ”Một người lính Việt Nam dã tẩm dầu vào thân mình và đã thành công trong việc đốt cháy kho Simon Piétri. Đám cháy kéo dài 2 ngày 2 đêm”.

 

- Cũng báo La République số 5, ngày 4/11/1945 có bài Đuốc Sống:”Ngày 16/10, có một gười lính đã biến thân mình thành đuốc sống, bằng cách thiêu thân mình  sau khi tẩm xăng để đốt cháy kho dầu Simon Piétri ở Sài Gòn, Đám cháy kéo dài 2 ngày hai đêm. Vị anh hùng vô danh người đã đốt sáng ngọn đuốc chủng tộc (race) đã chiếu sang tất cả chúng tôi trên con đường bổn phận”

Thật mừng là sự bịa đặt của Phan Huy Lê chẳng mảy may tác động đến quan điểm của những người trong chính quyền  Việt Nam từ Trung ương đến  các địa phương, vì hình ảnh  người Anh hùng  Đuốc Sống Lê Văn Tám vẫn còn mãi mãi rực sáng trên các con đường, trong các công viên lớn, tại các giảng đường mang tên Anh,  dường như ngọn Đuốc Sống đó nó  đang đốt cháy dã tâm hèn hạ và thiêu rụi danh dự của kẻ bịa đặt  nhằm xuyên tạc tấm gương  Anh hùng của người Thiếu niên vĩ đại.

 

QUAN ĐIỂM VỀ LỊCH SỬ CỦA PHAN HUY LÊ

LÀ HOÀN TOÀN XA LẠ VỚI QUAN ĐIỂM LỊCH SỬ CỦA ĐẢNG TA !(*)

 

Những bài viết và quan điểm sử học của ông Phan Huy Lê gây tai hại nhiều, rất nhiều. Chúng tôi trích đăng sau đây bài

 “đừng mượn danh khoa học để đánh tráo lịch sử” của ông Nguyễn Minh Tâm đăng trên Báo Văn nghệ thành phố Hồ Chí Minh, số 440  ngày 9/5/2017:

 

“Một trong những sai lầm trong đánh giá của ông Phan Huy Lê về quá trình nghiên cứu lịch sử Việt Nam từ 1954 đến nay là ông ta cho rằng có “Quan điểm chính thống”. Đây là một sự bịa  đặt. Bởi đối với Khoa học thì không bao giờ có cái gọi là “quan điểm chính thống” và “quan điểm không chính thống”. Đảng Cộng Sản Việt Nam không bao giờ đặt vấn đề “quan điểm chính thống” đối với khoa học trong tất cả các văn kiện của mình. Quan điểm của Đảng Cộng sản VN và Chủ tịch Hồ Chí Minh về sử học thống nhất với nguyên tắc chép sử  vốn có từ xưa là:

 

1.”Có gì viết nấy - không có thì không viết”.

2.”Thiếu thì viết thêm cho đủ - không biết thừa”

3.”Sai thì viết lại cho đúng - không bịa đặt”

4.”Viết sử phải khách quan, có minh chứng - không viết lung tung”.

5.”Bình luận, đánh giá lịch sử phải có căn cứ xác đáng - không phán xét bừa bãi”.

 

Mặc dù ông Phan Huy Lê là một trong những người đấu tranh đến cùng để giữ lại môn lịch sử là một môn học độc lập trong các chương trình dạy học phổ thông, nhưng càng ngày càng lộ rõ rằng ông ấy muốn giữ lại lịch sử nào. Với cái mạch tư duy như của ông Phan huy Lê và một số người muốn xét lại lịch sử hay nói đúng hơn là lật đổ lịch sử, người ta sẽ công nhận việc thực dân Pháp xâm lược Việt Nam là chuyện đương nhiên đúng đắn, sẽ công nhận việc chia cắt miền Bắc, miền Nam sau hiệp định ngừng bắn Genève là chuyện tất nhiên. Và sau đó sẽ là việc thừa nhận chính quyền Sài Gòn là hợp pháp, sẽ phủ nhận toàn bộ hai cuộc kháng chiến chống Pháp và chống Mỹ. Từ đó dẫn đến việc phủ nhận chế độ chính trị hiện nay ở Việt Nam, phủ nhận vai trò lãnh đạo của Đảng Cộng sản Việt Nam. Những lập luận của ông Phan Huy Lê sẽ được bọn phản động sử dụng để biện hộ cho luận điệu của tay văn sĩ bồi bút Trương Huy San (Tức Huy Đức, tức San Hô) trong cái gọi là tác phẩm “bên thắng cuộc” của anh ta. Là một nhà khoa học ông Phan Huy Lê có cảm thấy mình có trách nhiệm gì với dân tộc với đất nước không khi ông tung ra một vấn đề rất hệ trọng mà lại có lối nói nước đôi, không nhất quan như thế ?

 

Nếu những vấn đề trên đây không được giải quyết rốt ráo sẽ dẫn đến sự rối lọan về nhận thức trong xã hội. Thật vậy ! Trong việc đánh giá vương triều nhà Nguyễn, hàng chục triệu nhân dân ta, nhất là một khối lượng rất lớn học sinh, sinh viên nghiên cứu sinh đang ngồi học tập và viết luận án khoa học trên ghế nhà trường sẽ nghe và viết theo quan điểm của ai ? Nghe và viết theo sự chỉ dẫn của tư tưởng Hồ Chí Minh, theo quan điểm sử học của Đảng ta, hay nghe và viết theo quan điểm của một số nhà nghiên cứu lịch sử đã và đang được công khai quảng bá trên các phương tiện thông tin đại chúng, trong buổi thông tin khoa học do Ban tuyên giáo Trung ương vừa tổ chức, trong cuộc hội thảo năm 2008 tại tỉnh Thanh Hóa và trong những cuộc hội thảo trước đó !?

 

Chúng ta đặc biệt quan tâm đến chủ trương của hội Khoa học lịch sử về viêc gấp rút tiến hành chỉnh sửa sách giáo khoa phổ thông về sử học và chuẩn bị biên soạn bộ Quốc sử mới, như báo chí đã nhất loạt đưa tin. Đây là nhiệm vụ cực kỳ hệ trọng. Chúng ta hoàn toàn không yên tâm nếu như nhiệm vụ này được giao trọn gói cho những người đã từng đi chệch chủ nghĩa Mac-Lenin và tư tưởng Hồ Chí Minh về sử học và đã nặng lời công kích “phương pháp luận sử học Mac-Xit là ấu trĩ, giáo điều, công thức”. Vậy thì thử hỏi, nếu giao cho họ chỉnh sửa sách giáo khoa sử học và biên soạn bộ Quốc sử của nước nhà, thì họ sẽ đứng trên quan điểm lập trường nào và theo phương pháp luận sử học của ai ? Điều đó chắc chắn sẽ gây ra cho chúng ta những tổn thất không nhỏ trong lĩnh vự công tác giáo dục, cũng như trên địa hạt tư tưởng.

 

Sử học là một trong nhưng lĩnh vực họat động hết sức nhạy cảm và có tầm quan trọng sống còn trên mặt trận tư tưởng. Nếu chúng ta không quan tâm chăm lo củng cố sự vững mạnh của ngành sử học kể cả trên ba mặt: Về chính trị, về tư tưởng và về tổ chức, ắt sẽ dẫn đến những hậu quả khó lương. Tôi xin nhắc lại một lại một lần nữa rằng, một trong những nguyên nhân làm cho Liên Xô và khối xã hội chủ nghĩa Đông Âu sụp đổ là những nhà lãnh đạo cac đảng Cộng sản và công nhân cầm quyền ở những nước đó đã mất cảnh giác, đã bị tên gián điệp Alekxandre Yakovlev, ủy viên Bộ chính trị, trưởng ban tuyên giáo trung ương đảng CS Liên xô thao túng, đã để cho chủ nghĩa xét lại lịch sử hoành hành. Kết quả là chế độ xã hội chủ nghĩa ở những nước đó bị sụp đổ, trước hết là về lịch sử và sau đó là về chính trị”.

 

Cho đến nay ở Nga, việc xuyên tạc lịch sử vẫn tiếp diễn. Tổng thống Medvedeb đã ra sắc lệnh ”chống xuyên tạc lịch sử” vạch rõ “các âm mưu viết lại lịch sử đang trở nên tàn nhẫn, suy đồi và hung hãn hơn. Do đó càng có ít người trực tiếp tham gia

hoặc được chứng kiến cuộc Chiến tranh Vệ quốc Vĩ đại (1941-1945) còn sống đến ngày nay, cho nên ngày càng có nhiều các lý luận và quan điểm gây tranh cãi liên quan đến chiến tranh thế giới thứ hai”.

---------------------------------------------------------

(*) Trích trong cuốn Cây muốn lặng mà gió chẳng đừng;  Tác giả Đặng Minh Phương, nguyên trưởng đại diện báo Nhân dân tại Đà Nẵng.

Nhà XB Hội Nhà văn- 2017