Nhân dịp cái gọi là" Câu lạc bộ Lê Hiếu Đằng" vừa kỷ niệm 2 năm ngày thành lập, tôi muốn đăng lại bài viết của mình về ông Lê Hiếu Đằng, người mà nhóm phản tỉnh ở miền nam lấy tên ông đặt cho câu lạc bộ của họ nhằm ca ngợi, vinh anh ông. Để bạn đọc biết thêm về Lê Hiếu Đằng, tôi xin giới thiệu bài viết này.
Lời tác giả:
Những ngày gần đây, Ông Lê Hiếu Đằng, nguyên là Đảng viên Đảng CSVN,
Phó Chủ tịch Ủy ban Mặt trận Tổ quốc (MTTQ) Việt Nam TP HCM liên tục
đưa ra những tuyên bố rùm beng về “Tính sổ với Đảng trong những ngày nằm bịnh” rồi “Tiến hành thành lập Đảng Dân chủ Xã hội”….tuyến bố cuối cùng của ông là “Ly khai đảng CSVN…”
Nội
dung các tuyên ngôn mà ông Lê Hiếu Đằng viết tựu trung là kể công
trạng của mình với Đảng CSVN , đã hy sinh tuổi xanh cho Cách mạng nhưng
nay Đảng đã thóai hóa, rồi cách mạng đã đổi màu không tương xứng với sự
hi sinh của ông nên ông phải ra sức chống phá lại đảng, li khai đảng
thành lập các đảng phái khác để cạnh tranh với Đảng CSVN ngõ hầu làm cho
Đảng CSVN biết… mặt ông !
Những
động thái của Lê Hiếu Đằng làm cho những người có liêm sĩ tự hỏi, cớ
sao Đằng lại nổi nóng một cách thái quá vậy? Trung thực mà nói trong quá
trình đi theo Cộng Sản mấy chục năm để được giữ các chức vụ như Phó Chủ
tịch UB Mặt Trận Tổ Quốc gì đó, rồi đi làm giáo viên dạy những điều lý luận cơ sở ở một trường Đảng sơ cấp dành cho cán bộ, công nhân cấp thấp thì Lê Hiếu Đằng cũng chẳng có cơ hội kiếm
chác được gì, trong khi đó qua con mắt bị khúc xạ của Đằng thì các Đảng
viên khác kiếm chác ghê lắm, nhà cao cửa rộng, xe sang, con cái thành
đạt lập công ty này, tập đoàn nọ có địa vị cao sang trong xã hội mà
xét cho cùng chúng nó có cống hiến gì đâu, trong khi đó những người như
Đằng đã phải nằm gai, nếm mật cuộc sống có lúc phải nhọc nhằn nguy nan
đói khổ trong bưng biền hàng mấy năm trời. Tưởng khi giành được hòa
bình thống nhất người ta phải phong cho Đằng chức vụ cao sang để vừa
ngẩng mặt với đời và cũng có điều kiện kiếm chác chút đỉnh để bù vào
những tháng ngày cơ cực trong rừng cao, núi thẳm đầy gian nan nguy hiểm
như nhiều lần Đẳng tâm sự.
Nhưng
Đằng quên đi một điều là khi miền Nam giải phóng, chính quyền mới còn
non yếu, những người có mác “bưng biền” như Đằng mới có chỗ đứng. Những
năm sau đó đất nước bắt đầu phát triển nhanh chóng, công cuộc xây dựng
lại nền công nghiệp, nông nghiệp mới, đòi hỏi phải có những người có
học, năng động của sức trẻ và có trí tuệ mới đảm đương được công việc
mới. Lẽ ra những người như Đằng nên hiểu vấn đề này và hãy yên tâm với
vị trí già nua của mình, hãy động viện lớp người mới xây dựng đất nước
mà đừng ghen tức với họ, đừng phá ngang và chắn lối đi của họ.
Đằng vỗ ngực cho mình là người cống hiến rất nhiều cho cách mạng, nhưng bây giờ Cách mạng còn “độc ác lưu manh hơn chế độ Ngụy” Và Đảng bây giờ là “đảng bán nước hơn bọn Ngụy” nên Đằng quyết tâm li khai bỏ Đảng để đứng lên lập “Chiến tuyến oánh nhau với Đảng !”
Việc
làm của Lê Hiếu Đằng thật nực cười, trơ trẽn và mù quáng đến nỗi một
người bình thường trong xã hội cũng có thể phê phán Đằng, ông ta dối
trá và xảo ngôn đến vô liêm sĩ, ra mặt ca ngợi thứ dân chủ của chính
quyền Ngụy- Sài Gòn một chính quyền phát-xít đến nỗi cả thế giới văn
minh phải khinh ghét và tởm lợm, Đằng làm ra vẻ luyên tiếc rằng mình đã
vô tình bị Cộng Sản nhồi sọ lừa bịp để đi theo Cộng Sản xóa bỏ “Chế độ
Dân chủ của chính quyền Sài Gòn” mà lẽ ra Đằng phải biết ơn và cưu
mang nó !?.
Đằng
tảng lờ không dám nói ra rằng, ở lớp tuổi của Đằng vào những năm
1964-1969 là Thanh niên miền Nam Việt Nam chỉ có hai con đường:
Một là:
cầm súng đánh thuê cho Mỹ trong quân Ngụy Sài Gòn, vâng lệnh Mỹ và chư
hầu đi giết người vô tội , đốt nhà và hủy diệt làng xóm gây tội ác tày
trời với đồng bào miền Nam và sẽ bị Nhân dân vùng lên tiêu diệt dìm
chúng vào hố rác của lịch sử;
Hai là:
Nghe tiếng gọi của Tổ Quốc chạy về với Nhân dân tham gia Quân đội cách
mạng đánh trả Đế quốc Mỹ và lũ chư hầu để giải phóng miền Nam, thống
nhất Đất nước.
Thời
ấy cho dù đang là học sinh, sinh viên miền Nam hễ cứ ra đường là bị
chính quyền Sài Gòn bắt lính, ấn súng Mỹ vào tay và đẩy ra chiến trường
làm bia đỡ đạn cho chủ Mỹ. Quân Sài gòn nhiều lúc ập cả vào các trường
học bắt lính, từ nông thôn đến thành thị chỗ nào cũng diến ra cảnh ngang
nhiên săn lùng thanh niên để bắt lính rồi đẩy họ ra chiến trường chết
oan uổng.
Nhiều
thanh niên sợ bắt lính phải trốn chui trổn lủi, nhiều người phải đào
hầm bí mật trong nhà để trốn lính, những con nhà giàu có thì bỏ tiền ra
thuê người khác đi lính thuê hay mua "lính kiểng", nhiều người đã bỏ hàng chục cây vàng để sửa lại giấy khai sanh cho lớn hoặc nhỏ tuổi hơn để thoát quân dịch, nhưng hễ ra đường là bị bắt lính...đã có hàng vạn thanh
niên miền Nam phải tự hủy hoại thân thể mình như làm mù mắt, chặt chân tay, tự gây thương tích nặng để khỏi bị bắt lính cầm súng Mỹ chống
lại Nhân dân.
Lê Hiếu Đằng đã láu cá chọn con đường thứ hai.
Nhờ
Cộng Sản mà Lê Hiếu Đằng không trở thành tên lính Sài Gòn đánh thuê có
số phận đen tối như hàng trăm ngàn thanh niên khác thời ấy.
Nhưng
tiếc thay về cuối đời bản chất hèn nhát, phản trắc, cơ hội của Lê Hiếu
Đằng đã dần hiện ra. Đằng khoác lác cho rằng, khi ông ta ra khỏi Đảng
thì sẽ có hàng vạn đảng viên noi gương ông mà bỏ đảng và Đảng này sẽ
nhanh chóng “sụp tiệm”.
Nhưng
nhiều người đã cười khẩy và nghĩ: Khi một đảng viên của Đảng CSVN
không chịu tu dưỡng đạo đức, rèn luyện để trở thành người tốt mà lại đi
vào con đường thoái hóa, phản trắc thì nhất định Đảng viên đó sẽ bị tống khứ ra khỏi tổ chức Vinh quang này và rồi Lê Hiếu Đằng cũng sẽ bị rơi
vào đống rác của xã hội mà thôi !
Chế Trung Hiếu
Rất chí lí bác ạ!
Trả lờiXóaMột bài viết hay, chất lượng, phân tích tỉ mỉ và lên án một cách mạnh mẽ thằng khốn NQA. Cảm ơn tác giả!
Trả lờiXóaĐúng như vậy, bài viết rất sắc sảo
XóaCống hiến cả đời cho Đảng để được ngẩng cao đầu; nhưng chỉ cần chốc lát là trở thành công cốc và thế hệ trẻ coi thường
Trả lờiXóaXây dựng cả đời, nhưng đập đi chỉ trong giây lát là caau nói rất đúng
Trả lờiXóa