Thứ Hai, 29 tháng 9, 2014

Bóc Mẽ “Đèn Cù” của Trần Đĩnh





Bóc Mẽ “Đèn Cù” của Trần Đĩnh




Trần Đĩnh là ai?

Sinh năm 1930, Trần Đĩnh tham gia Việt Minh vào năm 1946 lúc mới 16 tuổi, gia nhập Đảng công sản VN năm 1948. Tháng 12 năm 1945, do hoàn cảnh lịch sử, cơ quan ngôn luận của ĐCS rút vào hoạt động bí mật và cho ra đời và xuất bản tờ báo Sự Thật. Trong thời gian này Trần Đĩnh được điều về viết cho báo. Sau đó, ông được đưa qua học 5 năm tại đại học Bắc Kinh, từ 1955 cho tới 1959. Về nước ông làm ở báo Nhân Dân, tham gia nhóm “xét lại chống Đảng” nên bị xử lý vào năm 1967. Không bị bắt như anh ruột ông là Trần Châu cùng nhiều người khác, nhưng ông bị kiểm thảo và buộc phải đi làm công nhân đúc chữ một thời gian, sau đó được quay lại làm báo (Trần Châu bị bắt vì đánh cắp tài liệu tuyệt mật về trao đổi của VN và TQ để chuyển giao cho LX nhằm chặn viện trợ vũ khí của LX cho VN trong bối cảnh TQ và LX mâu thuẫn căng thẳng). Bước ngoặt đó đã làm Trần Đĩnh thay đổi hẳn tư tưởng rồi tuyên bố tham gia tranh đấu cho dân chủ cùng một số nhân vật bị xử lý trong vụ “chống Đảng”. Năm 1976, Trần Đĩnh bị khai trừ khỏi Đảng cộng sản, ông tuyên bố mình là một người yêu chuộng tự do dân chủ, ủng hộ những người đang tranh đấu cho dân chủ tại Việt Nam như Thích Quảng Độ, Nguyễn Văn Lý, Nguyễn Đan Quế, Hà Sỹ Phu, Dương Thu Hương…

Trần Đĩnh, như trong tự truyện, đã tự nhận mình là người chấp bút tiểu sử của Hồ Chí Minh, viết hồi ký cho nhiều cán bộ cấp cao như Trường Chinh, Phạm Hùng, Lê Văn Lương, Lê Thanh Nghị, Nguyễn Duy Trinh…mặc dù không có tài liệu kiểm chứng, hình như là tự đánh bóng.

Mới đây, bắt chước Huy Đức (chắc thấy Huy Đức kiếm bộn) ông cho xuất bản ở Mỹ cuốn tự truyện “Đèn cù” với nhiều thông tin, tư liệu được giới dân chủ cuội tung hô. Tuy nhiên, hậu sinh khả úy, Huy Đức có cái chất lưu manh hơn qua thủ đoạn “mượn lốt hổ” việc viết hồi ký cho ông Võ Văn Kiệt để đi khắp nơi, kể cả chốn thâm cung để lấy tư liệu, phỏng vấn những nhân vật tai to mặt lớn. Đến khi ông Võ Văn Kiệt chết, Huy Đức trở mặt bán lòng tự trọng của một “ngự sử”  “sống để bụng, chết mang theo” để lấy đô la. Sách của Trần Đĩnh chẳng ma nào mua, đồng bọn phải đưa lên mạng và lập trang kêu gọi úy lạo cho Đĩnh.









 Đèn Cù viết gì vậy?



Ngót 600 trang “Đèn Cù” là một dạng hồi ký lịch sử kể về đời hoạt động và những sóng gió của đời ông, kể từ khi tham gia hoạt động cách mạng từ năm 1946 đến nay. Nội dung cuốn sách tập trung vào 5 vấn đề, gắn liền với những thăng trầm của đời Trần Đĩnh. Đó là, thời mở đầu tham gia Việt Minh ở chiến khu; Cải cách ruộng đất; Đi học đại học báo chí ở Trung Quốc; Tham gia trong nhóm “xét lại chống Đảng” và những tháng năm sau khi bị khai trừ khỏi Đảng vào năm 1976.

Từ đầu cuốn sách cho đến kết thúc là chuyện kể về quan hệ, ảnh hưởng, tương tác của nhiều nhân vật chủ chốt của Đảng, Nhà nước, trí thức, văn nghệ sỹ nổi tiếng đối với Trần Đĩnh qua hàng chục năm cùng sống, cùng làm việc, cùng hoạt động, cọ xát. Tất nhiên là theo tự khoe và cảm hứng theo kiểu văn học của Trần Đĩnh. Cảm hứng mà như Trần Đĩnh đã viết trong phần nói về giai đoạn ở chiến khu: “Sớm nào chúng tôi cũng nằm sấp trên sàn thò đầu nhìn cụ chủ mở cửa thả dê ra rừng. Bốn năm chục con dê toàn cái chen nhau lao ra. Nhưng tới cửa con nào con nấy đều bị con dê đực chặn lại phủ nhay nháy mấy cái, việc mà chúng tôi đùa là “điểm đít” thay cho điểm tâm. (tr67)

Đèn Cù được viết như thế nào?

Như cách tự giới thiệu, Trần Đỉnh cho rằng đấy là một “tự truyện”, một thể loại nửa nạc, nửa mỡ mà nếu người đọc không có hiểu biết về phương pháp sáng tác thì rất khó nhận biết đâu là thật, đâu là hư cấu, đâu là tư liệu lịch sử, đâu là sáng tạo văn học. Bằng chứng là, suốt cả quyển sách ngót 600 trang tuyệt nhiên không có một dẫn chiếu tài liệu kiểm chứng nào (không như cách viết của Huy Đức trong “Bên Thắng cuộc”). Hoặc, chi tiết có tính “văn học” ở chiến khu Việt Bắc, cụ Hồ đi đái, Trần Đĩnh đi theo bị cụ mắng, khi đứng đái Trần Đĩnh cố liếc nhìn cái ấy của cụ thì chỉ thấy một đám đen đen, hồng hồng, đấy là cách viết hư cấu văn học. Những người đọc nhầm tưởng với loại hồi ký lịch sử, tin vào tư liệu trong sách là thật thì rất dễ bị nhầm lẫn, đánh lừa. Thủ pháp này được vận dụng với hầu hết nhân vật trong sách của Trần Đĩnh.

Với số lượng đồ sộ về nhân vật, những cái tên xuất hiện trong “Đèn Cù” hầu như đầy đủ các gương mặt chóp bu của chính thể Việt Nam. Từ những bậc tiền bối như cụ Hồ Chí Minh, Huỳnh Thúc Kháng, Trường Chinh, Nguyễn Lương Bằng, Lê Duẫn, Võ Nguyên Giáp, Lê Đức Thọ… cho đến các tầng lớp kế tiếp đều được Trần Đĩnh điểm tên, điểm mặt, phác họa tính cách. Với thủ pháp “đồng hiện” xen lẫn giữa cái hiện thực với cái quá khứ, xen lẫn chép sử với hư cấu, Trần Đĩnh đã đưa hết họ vào sách của mình, bắt chước “Chiến tranh và hòa bình” của Tônxtoi. Chỉ có điều, những nhân vật của Trần Đĩnh hiện ra chủ yếu là những mặt xấu, trừ người thân của Đĩnh như cô Hồng Linh.

Mỗi con người, mỗi số phận nhân vật xuất hiện trong “Đèn Cù”, nhất là những nhân vật phản diện theo dụng ý của Trần Đĩnh đều có những tính cách na ná nhau, thủ đoạn, nhẫn tâm, thực dụng, dục vọng… Trần Đĩnh không ngại ngần xếp cả những nhân cách đáng kính của dân tộc như cụ Hồ Chí Minh, Lê Duẫn, Võ Nguyên Giáp, Trường Chinh… vào tuyến đó. Cách mô tả họ của Trần Đĩnh là nói ít về ưu điểm, nói nhiều về nhược điểm khiến họ méo mó. Chẳng hạn, Khi nói về ông Võ Nguyên Giáp Trần Đĩnh viết “Giáp là con nuôi mật thám Marty, vào đảng man, nịnh Cụ Hồ để Cụ o bế” (tr67). Văn Tiến Dũng hay ông Đỗ Mười “Dũng thợ may gần công nhân hơn Thái. Hay sau này Đỗ Mười thợ sơn, thợ hoạn lợn thì ưu tú hơn đứa được học cao” (tr93) đoạn mô tả Tố Hữu và Xuân Diệu ở chiến khu thế này: “Tố Hữu một trưa dậy ra suối giặt quần đùi. Ca cẩm với Kim Lân: – Xuân Diệu nó mó máy mà tuột bu nó mất xích, mệt quá! Mà hai hôm nay lại cơm ăn toàn với măng.” (tr30).
Nhiều chỗ lắm, đọc kỹ mới thấy cái trơ tráo, nham hiểm của Trần Đĩnh.

Ý đồ của “Đèn Cù” là gì vậy?

Hạ bệ thần tượng, gây thù hận. Có vậy thôi.

Ngón hạ bệ thần tượng thì xưa nay nhiều kẻ vẫn làm, phương pháp chủ yếu vẫn là moi móc những chuyện đời tư, hư cấu những chuyện không có thật mà không dễ kiểm chứng, tiếu lâm để vẽ chân dung nhân vật. Qua bàn tay nhào nặn của họ, những con người đáng kính bỗng chốc trở thành méo mó, tầm thường.

Khác với những cây bút chống cộng cực đoan, cơ hội chính trị hiện tại, Trần Đĩnh có lối bôi nhọ bạo liệt hơn. Trần Đĩnh không ngại ngần khi động chạm đến những nhân vật ở tầng nguyên thủ quốc gia mà lâu nay vẫn được dân chúng mến mộ, tôn thờ, đưa lên cả bàn thờ gia tiên, lập đền thờ. Những nhân vật như Cụ Hồ khi mất hàng triệu người đứng dưới trời mưa khóc nức nở, như tướng Giáp khi mất hàng triệu người xuống đường đưa tiễn. Chạm vào họ là chạm vào dân tộc. Trần Đĩnh ngu ư, không hề, vấn đề là do quá chú mục vào “đặt bẫy” thù hận nên quên. Trong Đèn Cù, nếu dẫn ra đây thì nhiều lắm, sợ làm mất thời gian của bạn đọc, tôi chỉ nói đến một trường hợp mà cả dân tộc Việt Nam, thậm chí là thế giới tôn vinh, đấy là cụ Hồ Chí Minh. Đến cả cụ Hồ mà Trần Đĩnh cũng bôi tro, trát trấu bằng những chi tiết “vô đạo” như cụ cùng ông Trường Chinh đi dự buổi xử tử bà Nguyễn Thị Năm – Cát Long Hanh “Cụ Hồ bịt râu đến dự một buổi và Trường Chinh thì đeo kính râm suốt”.(tr82) Còn đời tư thì vợ này vợ nọ, nhân tình, nhân ngãi như cô X, cô Y ở Cao Bằng, Móng Cái… Có đoạn, Trần Đĩnh viết thế này: “Một dạo Phan Kế An ngày ngày đến vẽ Cụ Hồ. Một chiều về sớm hơn, An nói: À, cái P.M. (Phương Mai) tự nhiên mang ba lô, chăn chiếu đến chỗ Ông Cụ, tớ được xua về sớm. Vài tháng sau, An lại về muộn. Hỏi vì sao thì An nói không thấy P.M. (Phương Mai) đến nữa. Chắc máy cụ yếu, giải đáp thuần túy sinh học. Không tính đến sở thích, gu của cụ”. (tr28)

“…Xin nói rõ chuyện như thế này: hồi đó, có ý kiến là ông Hồ cần có vợ để việc “giải quyết sinh lý” được điều hòa thì tốt cho sức khỏe. Và sau Hiệp định Genève 1954, người ta chọn một người “kháu” nhất trong số nữ cán bộ trẻ, đó là chị Nguyễn Thị Phương Mai, tỉnh ủy viên Tỉnh ủy Thanh Hóa và đưa chị từ Khu Bốn ra Hà Nội để tiến cử lên ông Hồ”. (tr30)

Cứ thế, mọi nhân vật đều trở nên méo mó, bé mọn, bất chấp việc tối kị là vu cáo những con người được nhân dân “phong thánh” như Hồ Chí Minh, Võ Nguyên Giáp…

Để gây thù hận, Trần Đĩnh đã xát muối, đục khoét vào những vết thương vốn đã liền da như “Cải cách ruộng đất”, “Xét lại chống Đảng”… Cái thâm hiểm của Trần Đĩnh là tung những vấn đề “có thật”, ngụy tạo thêm chi tiết để “đánh bã” lớp trẻ, những người không có thông tin xác thực đối chứng. Điều này được phơi bày qua cách viết ngụy tạo bằng chứng lịch sử, bóp méo sự thật, thổi phồng hậu quả.

Chỉ dẫn ra một chi tiết, khi viết về cải cách ruộng đất, Trần Đĩnh đã dùng cách hư cấu văn học để mô tả cho bằng được cái ác. Trần Đĩnh kể là đã viết một bài báo về vụ tử hình bà Cát Long Hanh (nhưng không nhớ nó là bài gì), trong đó có chi tiết “Mình được đội phân công ra Chùa Hang mua áo quan, chỉ thị chỉ mua áo tồi nhất… Mua áo quan được thì không cho bà ta vào lọt. Du kích mấy người bèn đặt bà ta nằm trên miệng cỗ áo rồi nhảy lên vừa giẫm vừa hô: “Chết còn ngoan cố này, ngoan cố nổi với các ông nông dân không này?” Nghe xương kêu răng rắc mà tớ không dám chạy, sợ bị quy là thương địa chủ. Cuối cùng bà ta cũng vào lọt, nằm vẹo vọ như con rối gẫy vậy…” (tr8). Cái chi tiết mua áo quan và dẫm cho xương gẫy răng rắc thật hữu dụng cho mục đích của Đĩnh.

Còn tệ hơn, ở chi tiết đấu tố cụ thân sinh ông Phan Đăng Lưu (một chí sỹ cách mạng tiền bối). Trần Đĩnh viết “Chu Văn Biên (đội cải cách) ký lệnh xử tử bất kỳ ở đâu. Chính hắn sai trói gô bố đẻ của Phan Đăng Lưu là Phan Đăng Tài, lùa ông cụ vào đòn ống khiêng lên trại tù rồi sau cụ chết mất xác. Khi bị khiêng đi, cụ cứ chửi chúng mày khốn nạn, thằng Lưu kia, mày theo cộng sản để cho đàn em cộng sản của mày đối xử với tao thế này à? Du kích khiêng ông cụ lại đánh đá ông cụ…”. 
Sự thật, Trần Đĩnh đã phịa ở chi tiết “bố đẻ của Phan Đăng Lưu là Phan Đăng Tài”. Cụ Phan Đăng Tài mãi sau này, những năm 1980, vẫn còn biên soạn sách. Trong đó, có thể kể đến những bộ về ca dao tục ngữ. Cụ Phan Đăng Tài là cha ruột của nhạc sĩ Hồng Đăng. Và đồng thời, cũng là cha ruột của một phóng viên ở báo Nhân Dân (cơ quan cũ của Trần Đĩnh và Bùi Tín). Cụ Phan Đăng Tài chỉ là ngang hàng với cụ Phan Đăng Lưu. Là anh em, không phải cha/chú/bác của Phan Đăng Lưu.

Còn cái câu cụ chửi khi bị lùa vào đòn ống, khiêng đi: “chúng mày khốn nạn, thằng Lưu kia, mày theo cộng sản để cho đàn em cộng sản của mày đối xử với tao thế này à?”. Sự thật, cải cách ruộng đất diễn ra những năm 50, còn ông Phan Đăng Lưu đã hi sinh năm 1941.

Còn quá nhiều những chi tiết trong “Đèn Cù” kiểu như vậy, Trần Đĩnh cứ say sưa với mục đích kích động thù hận đến bất chấp sự thật lịch sử mà ai cũng biết. Đấy là cái sự ngu.

Còn nhiều lắm những thứ rác rưởi trong Đèn Cù, nhưng thôi, chỉ làm mất thì giờ của bạn đọc. Tôi chỉ có một lời khuyên thế này: Đừng mất thời gian với những rác rưởi ấy.


Nguồn Mõ Làng

http://molang0205.blogspot.com/2014/09/boc-me-en-cu-cua-tran-inh.html


Thứ Bảy, 2 tháng 8, 2014

Bài thơ kỷ niệm 50 năm sự kiện Vịnh Bắc Bộ

Gửi Anvaret (1)

Thế nào, bạn có khoẻ không ?
Tôi thì vẫn thế...
Lòng nhớ mãi buổi chiều năm ấy
Trên Vịnh Bái Tử Long...
Anh mang bom giết hại dân lành  !
Còn Tôi, một công nhân Vùng mỏ
Ta gặp nhau trong tình huống diệu kỳ ! :

Trước đó  năm phút, anh hung hăng nhào lộn
Ném bom tan tành Thị xã Hòn Gai
Nơi ấy, chẳng liên quan gì tới Mỹ
Mà sao anh nỡ tuân lệnh giết người ?
Chiếc F105 của anh điên như "Thần Sấm" (2)
Ném những quả bom, in Sao Vạch  tự hào !
Tin em gái chết  ở Phà Bãi Cháy
Tin sập nhà vùi hàng chục xác  trẻ thơ...
Chùa Long Tiên tên lửa Hoa Kỳ  thiêu  rụi,
Núi Bài thơ ụ  cao xạ  gào thét trả  thù...



                             Tàu chiến của Hải quân Việt Nam
                  trong trận đánh tại Lạch Trường Ngày 5/8/1964

Những đường đạn sáng ngời Chân Lý
Đập nát quân thù, vít cổ "Con ma"
Và chính mi, tên Phi Công hèn nhát
Mày mang cái tên nghe đến buồn cười
Anvaret !
Mày đại diện cho sự thù ghét,
Mày tượng trưng cho quân Khủng bố Hoa Kỳ
Mày mang cái chết dấu trong chiêu bài Dân Chủ
Thứ Dân Chủ Lưu manh chẳng bán được nữa rồi !
                                *     *
                             *
Hôm nay viết cho Anh sao lòng  vẫn sục sôi
chiến trận:
Nhớ hoài hôm tôi bắt được anh
Gương mặt tái, hai tay giơ cao ngất
Lá cờ hàng màu trắng vẫn còn đây (3)
Anh ngồi trong thuyền, lẩy bẩy chân tay,
Miệng cầu Chúa xin cho được sống !
Tôi thương tình, cho anh  một điếu
Giật hút liền…sao chẳng biết nói thêm .
Lời cảm ơn đúng là Du Đảng Mỹ !
Chuyện giết người như chuyện chơi game !?
Rồi vục mặt vào ăn, nhuồm nhoằm như cái máy
Thứ Văn Minh Hoa Kỳ làm Ghê tởm nhân văn !

Sóng gió tan  rồi quá khứ lướt nhanh,
Những cay đắng đã qua nay ta là bạn
Xin đừng mang bom đi giết hại người !
Để  những vết thương cho màu lành miệng
Có phải vậy không anh Anvaret ???

Tôi lại giật mình,  nghe tiếng bom rơi ?
Con trai của  anh lại theo chân anh đi ném bom đâu đó
Ở Bát-đa, hay  thành phố Mô-Sun ???
Ở Bờ Tây,  hay ở  Ngoại ô Bei-rút
Ở Ca-bun hay ở Candahan…?

Ôi, cái quân Du Đảng Hoa Kỳ…
Không thể ngừng đi bán rao Dân Chủ bằng bom !


5-8-2006


Nguyễn Kim Bảo - Người bắt sống tên Giặc lái đầu tiên Anvaret ngày  5-8-1964

(1)   Tên người Phi công lái chiếc F105 ném bom Hòn-gai bị bắn rơi và
bị bắt sông đầu tiên trong trận 5-8-1964
(2)    Mỹ gọi Máy bay phản lực tiêm kích F105 là Thần Sấm , F4H là Con Ma
(3)    Mỗi tên Phi Công Mỹ đều  mang theo mình một lá Cờ trắng – biểu
tượng của đầu hàng ! Lá cờ hàng của Anvaret nay còn giữ ở Bào tàng Hải
Quân Việt nam



Top of Form
Bottom of Form


Hỏi ông Nguyên Ngọc: Ông có còn nghĩ đến danh dự của mình nữa không?


[Bùi Nam Bình]
Tôi – một thanh niên thế hệ 8x, cùng nhiều bạn bè trang lứa của mình được biết đến ông NguyênNgọc khi còn ngồi trên ghế nhà trường, với tinh thần hừng hực của những anh hùng Núp, những người con Xô-man như Tnú, Mai, cụ Mết…, cái tinh thần “Đất nước đứng lên” với lửa rừng xà nu cháy rừng rực. Tôi đã từng kính trọng ông – một nhà văn có tài, có tâm với đất nước, với núi rừng Tây Nguyên.
Van doan doc lap việt nam
Thế nhưng, những năm gần đây, cũng là những năm ông Nguyên Ngọc đã cao tuổi, ông đã liên tiếp làm cho chúng tôi, những độc giả đã từng yêu mến ông, cảm thấy thất vọng vô cùng với những hành xử ngược đời của chính ông.
Đầu tiên là việc ông liên tiếp từ chối nhận các giải thưởng về văn học nghệ thuật – nhưng với cái cách từ chối “không giống ai”.
Năm 2000, ông được nhận Huân chương Độc lập. Nhưng ông không có mặt tại buổi trao Huân chương. Lãnh đạo Hội Nhà văn đến tận nhà riêng của ông để trao Huân chương thì ông nói rằng hôm đó ông bận việc ở Đà Nẵng. Nhưng mọi người đều hiểu nguyên nhân thực sự bên trong, vì trước đó ông được đề cử giải thưởng Hồ Chí Minh, nhưng không đủ số phiếu bầu, nên ông tỏ thái độ dằn dỗi, không thèm nhận huân chương Độc lập. Thiết nghĩ, nếu chưa đủ phiếu bầu là do uy tín của mình chưa đủ, tài năng, đức độ của mình chưa thuyết phục được lòng người. Dằn dỗi không nhận, rồi lại nhận, y như một đứa trẻ con đòi quà. Ông làm như vậy chỉ để cho bọn trẻ như chúng tôi cười chê thôi.
Thế rồi Hội Nhà văn lại đề cử ông một giải thưởng cao quý hơn, là giải thưởng Nhà nước về văn học nghệ thuật (năm 2001). Ông lại giở đúng bài cũ, không thèm đến nhận. Khi người ta mang đến tận nhà, lại nhận. Ôi, Nguyên Ngọc.
Tưởng đã xong, lại nổ ra vụ đình đám nữa. Lần này là năm 2011, vẫn bài cũ, từ chối nhận giải thưởng Hồ Chí Minh. Vẫn biết quyền nhận hay không là ở người nhận, nhưng sao ông đã đồng ý cho người ta làm hồ sơ, thủ tục, rồi đùng cái ông bảo “Không nhận”. Sao ông không thể hiện dũng khí từ chối luôn từ đầu mà cứ đến lúc xong đâu đấy rồi ông mới nói không. Rồi ông lên báo chí chém gió, vỗ ngực bành bạch về danh dự nhà văn và sự vô tư, trong sáng không màng danh lợi. Ôi, ông Nguyên Ngọc, ông làm chúng tôi nghĩ đến những một chiêu trò PR bản thân của chân dài óc ngắn Ngọc Trinh.
Ông lại tham gia vào đủ thứ chuyện khác nữa. Nào là cùng ký tên kiến nghị tước quyền của Đảng. Nào là phản đối Bô-xít Tây nguyên. Nào là kích động chiến tranh với Trung Quốc.
Và bây giờ ông cầm đầu cái nhóm vận động thành lập cái gọi là “Văn đoàn độc lập”. Cái tên hay ho đến nỗi làm người ta liên tưởng đến nhóm Tự lực văn đoàn ngày xưa. Nhưng hỡi ơi, khi nhìn vào cái danh sách thành viên “Văn đoàn” của ông, người ta thấy rặt một phường gian manh, tục tĩu, cơ hội. Xin điểm vài gương mặt tiêu biểu nhé:
Bùi Chát (xếp ngay sau ông Ngọc trong danh sách): thuộc nhóm “Mở miệng” với những vần thơ đạt đến cao độ của sự tục tĩu. Đây ạ (xin lỗi người đọc vì phải trưng ra những câu tục tĩu đó để làm bằng chứng): “Bạn ơi giao hợp nơi đâu”; “Đờm, dãi, thịt, da, tinh, khí, phì, phào”;
Rồi đến Nguyễn Quang Lập, “nhà văn” đã từng kể “cùng với lũ bạn bảy, tám tuổi góp tiền sờ bướm con gái” và những câu văn gây sốc đại loại như: ‘đít thằng Thanh đang nhoáy trên bụng thím L.” Ông Lập còn nổi xú danh vì cho rằng việc thực dân Pháp, đế quốc Mỹ tra tấn, đóng đinh vào đầu tù nhân ở Hỏa Lò, Phú Quốc chỉ là việc “khai thác thông tin”. Xin dành đôi lời với ông Lập: Liệu ông có bằng lòng cho nhà cầm quyền hiện nay “khai thác thông tin” theo cách trên – dù chỉ một chút – đối với bản than ông liệu có được không?
Rồi chốt trong danh sách là Vũ Thư Hiên, người đã không tiếc lời và cả những thủ đoạn hạ lưu hòng bôi đen hình ảnh người anh hùng dân tộc, danh nhân văn hóa được thế giới công nhận là Hồ Chí Minh.
Rất tiếc trong danh sách của cái gọi là Văn đoàn độc lập, chưa có tên của “nhà văn” Lê Quỳnh Như với đệ nhất dâm thư “Sợi xích”. Cũng chưa có tên của nhà quản trị trang mạng Lauxanh hay Coithienthai vì những tên này đang bận thực hiện công việc của mình trong nhà đá vì hành vi tán phát văn hóa phẩm đồi trụy.
 Bùi Hằng một người nổi tiếng là côn đồ, chuyên gây rối     trật tự công cộng được Nguyên Ngọc tôn là Anh Thư Việt Nam
                             
Vậy đó. Những người mà ông Nguyên Ngọc định tập hợp lại để thực hiện cái mà như ông nói “một trong nhưng chức năng của văn học là thức tỉnh lương tri của con người”. Với bầy đàn như thế kia, thử hỏi ông định thức tỉnh cái gì?
Hệ thống lại toàn bộ những gì ông đã làm, người ta dễ dàng nhận thấy rằng: Không thể nói ông Nguyên Ngọc hoạt động thuần văn chương, không có mưu đồ chính trị. Chẳng những thế,                                                                  
ông giữ cái nhìn lệch lạc, thiếu công bằng về xã hội. Những người mà ông tụ tập xung quanh, dù ông dẫn đầu hoặc ông theo đuôi, không ít thì nhiều đều có cái nhìn hằn học với Đảng Cộng sản Việt Nam.
Thưa ông Nguyên Ngọc. Với tất cả sự tôn trọng còn sót lại của chúng tôi đối với ông, xin kêu gọi ông hãy để lương tâm, danh dự dẫn lối, đừng để ảo vọng lợi danh che lấp trí tuệ của mình. Trở về đường ngay nẻo chánh, “Quay đầu là bờ”, nhận thức và từ bỏ hành động sai lầm không bao giờ là quá muộn.

Thứ Sáu, 1 tháng 8, 2014

Thư gửi Tổng thống G.W Bush

Đôi lời giới thiệu:

Nhân nước Mỹ kỷ niệm 5 năm  ngày sự kiện tòa tháp đôi W.T.C ở New York và Bộ Quốc Phòng Mỹ Pentagon bị tấn công bằng máy bay, thảm kịch ấy đã gây cho cả nước Mỹ những nỗi  sợ hãi kinh hoàng, một người Việt Nam đã gửi cho Tổng thống Mỹ G.W. Bush một bức thư bày tỏ những khuyến nghị của mình, ngõ hầu muốn nước Mỹ không bị tái diễn những thảm họa như ngày 11/9/2001 nữa.
Xin hân hạnh giới thiệu với bạn đọc,



Hà Nội, ngày 11/9/2006
Thưa Ngài Tổng thống,

Vào lúc này cách đây đúng 5 năm, cái tin Toà tháp đôi W.T.C ở New York bị đánh sập lan truyền đi khắp thế giới. Trong trái tim của hơn 5 tỉ người trên hành tinh này mỗi người có mỗi nhịp đập khác nhau, thì cũng ngần ấy sự cảm xúc khác nhau khi họ nghe tin nước Mỹ bị tấn công bằng máy bay vào New York, Vào Pentagon và suýt chút nữa thì vào Nhà Trắng...

Ở nước Mỹ thì sự hoảng loạn lan truyền từ vùng cực nam South Padre Bach ( Texas) tới vùng cực bắc nước Mỹ Buford Williams (DC), và  từ vùng cực đông North Caroline tới vùng cực tây Steamboat Rock, hễ chỗ nào có người Mỹ thì ở đó có tiếng rú thất thanh và tiếng  cầu chúa hoảng loạn, ai ai cũng lao ra siêu thị nhét vội cái gì đó vào túi rồi đi mua hầm nhân tạo về nhà trốn khủng bố, té ra người Mỹ không hảo hớn như họ thường khoe khoang, dân tộc Mỹ của ngài Tổng thống cũng là một dân tộc "mạnh ai nấy chạy" và cũng tham sống sợ chết như những tên hèn nhát khác !
                                       Vụ tấn công vào Tòa tháp đôi WTC ở New York
                                       ngày 11/9/2001 làm cho cả nước Mỹ kinh hoàng

Trong khi đó thì nhân dân các vùng khác trên thế giới như Palestine, Iraq, Iran, Afghanistan, Vietnam, Nhật, Hàn Quốc, Triều Tiên, Campuchia, Laos, Kosovo...thì hối hả  mở tủ nổ sâm-banh và ăn bánh cookies để chào đón chiến công của những người Anh hùng Vô danh dám tiến công nước Mỹ để trả thù cho hàng triệu sinh linh vô tội đã bị người Mỹ giết chết trong các cuộc chiến tranh ăn cướp của nước Mỹ từ  Thế chiến thứ hai tới giờ.

Thế mà đã hơn 5 năm trôi qua rồi đấy, thật nhanh quá phải không ông Bush ??? Những nỗ lực của C.I.A nhắm tìm kiếm chính xác kẻ đã gây ra  tai hoạ cho nước Mỹ cũng còn lờ mờ cho dù những tin tức mới đây do Nhà trắng đưa ra về việc đã tìm kiếm được kẻ chủ mưu tổ chức vụ 11/9. nhưng dư luận của những người thông minh và lương thiện trên thế giới đều cho đó là "Counterfeit - Đồ giả" ! Bởi vì cái C.I.A của ngài Tổng thống luôn đưa những tin láo toét nhằm vu oan giá hoạ cho các nước mà người Mỹ chăm chăm vô cớ tiến công ăn cướp.  Như C.I.A đã báo cáo là Saddam Hussein có vũ khí huỷ diệt, có hoá chất độc giết người hàng loạt...rồi thì Saddam và Bin Laden là đồng minh "khủng bố nước Mỹ", và hôm nay khi những xác chết vô tích sự của thanh niên Mỹ cứ được nhân lên rồi cái quân ăn cướp Mỹ của ngài lại muốn chơi "bài chuồn" nên liên tục tuyên bố những tin do CIA đưa ra cho chính chuyền Iraq (Saddam Hussein) trước chiến tranh là những tin sai sự thật !!!


                            Lính Mỹ dùng nhục hình với lính Iraq bị bắt khi Mỹ xâm lược Iraq

Thưa ngài Tổng thống !
Tôi rất thông cảm cho Ngài , kể từ khi ngài ăn gian phiếu bầu với ông Gore để cố sống cố chết chạy vào Nhà Trắng đến giờ Ngài đã tỏ ra thua thiệt quá nhiều:
- Hôm nay chỉ có 23% người Mỹ nói YES với ngài có nghĩa là 77%  người Mỹ đã rất muốn tống khứ ngài ra khỏi Nhà Trắng mà ngài u mê không hề biết hoặc là  vì lì lợm mà ngài giả đò không biết !
- Ngài đã giả điếc không nghe thấy người Mỹ đi biểu tình ngang qua Nhà Trắng hô vang các khẩu hiệu" Bush is the biggest Terrorist in the World" ," Bush is the Biggest Liar" Thật là nhục nhã và khó chịu đến dường nào khi đường đường là một Tổng Thống mà bị 77% nhân dân của mình chỉ trích mình là tên khủng bố khốn nạn nhất trên thế giới. Nếu cho rằng Ông Bin Laden là tên khủng bố (theo quan điểm của chính quyền Mỹ) thì ngài Mr. US President  là tên khủng bố đê hèn nhất thế giới.
- Ngài đã quá "Say Máu Chiến Tranh" đến nỗi trận bão Katrina tràn qua vùng New Orleans làm chết hàng ngàn người, bao nhiêu nhà cửa, phố phường,  tài sản của nhân dân Mỹ ở vùng này bị huỷ hoại, xác chết trôi nỗi khắp nơi, chỗ nào cũng có cướp bóc, bọn hôi của nổi lên đánh lại với Cảnh sát Mỹ, sự việc ở đây một năm qua rồi mà cảnh tượng chẳng khác gì khi cơn bão vừa mới qua đây...Thưa ngài Tổng thống, ngài quên nhân dân ngài hay là ngài cố tình giết chết họ chỉ vì vùng này đa số là dân da màu....

Tôi nghĩ, nói dài Ngài càng khổ tâm hơn, nên tôi kết thúc ở đây và tôi chân thành khuyên ngài nên tránh cho dân Mỹ những trận hốt hoảng sợ chết  như vụ 11/9 /2001 thì hãy ngoan ngoãn làm như chỉ dẫn sau đây:
 - Rút hết quân Xâm lược Mỹ ra khỏi Iraq, Afghanistan, ngừng chém giết nhân dân vô tội ở đó.


                                      Tàn quân Sài Gòn được Mỹ nuôi dưỡng chờ thời
                               cơ đưa trở lại Việt Nam chống phá, lật đổ Nhà nước Việt Nam


-  Không Ủng hộ bọn tàn quân Nguỵ Sài Gòn đang lẫn trốn ở Mỹ, không tài trợ cho chúng qua các chiêu bài Dân chủ và Nhân quyền nhằm móc nối với bọn phản động trong nước tập trung trong cái gọi là Phong Trào Dân chủ Việt Nam để tiến hành các vụ khủng bố, gây  rối làm mất ổn định Việt Nam...
- Không chĩa mõm vào các sự việc nội bộ của Việt nam, Cuba, Triều Tiên, Iran và các nước có chủ quyền khác, chấm dứt ủng hộ bọn Phat-xít  Do Thái - Zionist giết người Arab Palestine và cướp đất của họ.

Nếu Nước Mỹ làm được  3 điều trên thì  tôi đoan chắc rằng Người Mỹ sẽ không bị có cái gương mặt tái mét, khóc than cầu Chúa cứu nước Mỹ  trong cái ngày khốn nạn 11/9 định mệnh ấy.
 Và tôi cũng đánh cược với Ngài Tổng Thống rằng, nếu nghe lời khuyên chân thành của tôi thì  tất cả các Đại Sứ Quán của Mỹ trên khắp thế giới sẽ không phải dùng kế sách Concrete BLocker  để che chắn sấm sét của loài người như khắp mọi nơi ta đã từng thấy mà cổng của các Sứ quán Mỹ  sẽ được thông thoáng, người Mỹ ra vào vô tư  giống như cổng Sứ quán của các Dân tộc lương thiện khác mà không hề sợ bị chào đón bằng bom và  sự căm phẩn của nhân loại đó thưa ngài...

    Gửi đến Ngài TT lời chào trân trọng,

            Một Người Việt Nam



Thứ Tư, 30 tháng 7, 2014

Chuyện về Bức Thư Ngỏ của 61 Đảng Viên Cộng Sản "Lão thành" Chống... Cộng !


Chuyện 61 Đảng Viên cao tuổi  đã tự nhận mình là đã: “ngu ngốc theo Đảng Cộng Sản để rồi Đảng Cộng Sản nay lại định hướng XHCN tức là Đảng đã đi sai đường, lẽ ra phải dừng lại ở Cuộc cách mạng Dân tộc dân chủ, thống nhất đất nước mà thôi...". Rồi 61 vị "Lão Đảng" này viết “Thư ngỏ gửi BCH Trung ương Đảng" với yêu sách nhiều điều…

Có một Phóng viên đài BBC rất trẻ hỏi các vị Đảng Viên già này một câu hỏi mà tôi cho là đây là câu hỏi hiểm móc đầy ác ý, đầy phỉ nhổ vào cái "phản tỉnh" của 61 vị tự cho mình là "Lão thành Cách mạng" này:

Câu hỏi như sau: "Lúc các ông vào Đảng, các ông đã chấp nhận Đảng CS là phải đi theo chủ nghĩa Marx - Lenin tức là phải theo con đường xây dựng  Xã hội Chủ nghĩa, nhưng bây giờ các ông không chấp nhận CNXH thế tức các ông đã tự chống lại chính mình ?"


                  Nhóm đảng viên "lão thành" luôn có mặt trong các vụ  biểu tình bất                                                                                        hợp pháp chống Trung Quốc

”Đảng Viên Lão thành" - Nguyễn Đắc Xuân người có tên trong danh sách 61 chữ ký thư ngỏ - trả lời phỏng vấn một cách vô cùng trơ trẽn và dối trá không biết xấu hổ rằng: "Hồi đó 99% lũ chúng tôi "bị" kết nạp đảng ở trong rừng, và  nguyện vọng chúng tôi là chỉ tham gia chiến đấu chống Mỹ để thống nhất đất nước dưới sự Lãnh đạo của Đảng Nhân dân Cách mạng (*)  chứ không phải là Đảng Cộng Sản ...do đó bây giờ chúng tôi phải phản đối xây dựng Chủ nghĩa Xã hội, chúng tôi phải đề đạt lên Trung Ương để biết mà điều chỉnh cho đúng..." Nguyễn Đắc Xuân  đã phun ra lời lẽ dối trá của một tên phản bội không có nhân cách !!!


Như chúng ta đã biết Đảng Cộng sản Việt Nam qua từng thời kỳ nó đã đổi tên thậm chí có lúc :tự "giải tán" để phù hợp với tình hình hoạt động của Đảng lúc đó, người Cộng Sản gọi đó là "Sách lược chính trị" để đối phó và tồn tại trước sự tấn công độc ác, man rợ của kẻ thù. Những năm tháng Đảng lãnh đạo quân dân miền Nam đứng dậy cứu nước Đảng mang tên "Đảng Nhân dân Cách mạng Việt Nam" thực chất đó là Đảng Cộng Sản Việt Nam, quyết không phải bất kỳ một đảng Dân tộc Dân chủ hay đảng Xã hội nào khác, mặc dù trong tình hình khó khăn, ác liệt của chiến trường miền Nam nhưng mọi nhân tố tốt đều phải lần lượt qua từng bước thử thách rồi mới được kết nạp và công nhận là Đảng viên của Đảng:


-         Nhân tố tốt đã thể hiện trong công tác, chiến đấu với kẻ thù được quần chúng giới thiệu với Đảng.

-         Được Cơ sở đảng chấp nhận đưa vào diện “cảm tình Đảng”. Trong giai đoạn này người “cảm tình Đảng” được học tập chính cương, đường lối và điều lệ của Đảng, và Cơ sở Đảng phân công hai đảng viên theo dõi giúp đỡ người Cảm tình đảng học tập và rèn luyện.

-         Nếu người “cảm tình Đảng” tiếp tục gương mẫu phấn đấu, chiến đấu, trong một thời gian đủ dài, công nhận Chính cương của Đảng thì được làm thủ tục kết nạp vào Đảng Nhân dân Cách mạng.

-       Trong buổi lễ kết nạp đảng người Đảng viên mới phải tuyên thệ trước Cờ Đảng rằng suốt đời phải trung thành với chính cương, đường lối của Đảng (hoàn thành cuộc CM dân tộc, dân chủ ở miền Nam, tiến lên  xây dựng CNXH và CNCS trên cả nước) phải chiến đấu bảo vệ Đảng đến hơi thở cuối cùng.
  
-  Sau khi được kết nạp dưới cờ Đảng, người đảng viên mới (gọi là đảng viên dự bị) phải tiếp tục thử thách 1 năm (hay 9 tháng) tùy thành phần xuất thân bằng sự phấn đấu cao hơn khi chưa kết nạp. Hết thời kỳ dự bị phải được chi bộ nơi đảng viên dự bị công tác, chiến đấu xét để công nhận Đảng viên chính thức,nếu người đảng viên dự bị chiến đấu, phấn đấu tốt sẽ được công nhận là Đảng viên chính thức của Đảng, ngược lại đảng viên dự bị sẽ bị cơ sở đảng từ chối và bị ra khỏi đảng.

Vì giữ đúng nguyên tắc chọn lựa thành viên của Đảng nên hầu hết Đảng Viên đã nhận thức kiên định Cương lĩnh của Đảng và họ trung thành chấp nhận đi theo con đường giải phóng Dân tộc, thống nhất đất nước tiến lên CNXH. Vì mục tiêu tươi đẹp đó, nên hàng triệu Đảng viên của Đảng không nề hy sinh, gian khổ xông ra mặt trận, tiêu diệt quân thù đánh đuổi bọn cướp nước và bán nước ra khỏi bờ cõi, thu non sông về một mối. Trong cuộc chiến đấu đầy ác liệt đó, hàng triệu Đảng Viên của Đảng đã hi sinh anh dũng, nhiều người bị địch bắt tù đầy, tra tấn nhục hình một cách  tàn bạo, nhưng họ vẫn hiên ngang, kiên trung trước mặt quân thù, xứng danh là những Đảng Viên Cộng Sản làm cho kẻ thù phải khiếp sợ uy dũng của họ.



                                 Người  mà "nhóm Đảng viên Lão thành"
                           vinh danh  là "Liệt Nữ, Bùi Minh Hằng" - kẻ thường gây gối trật tự xã hội

Tiếp tục những chiến công mới, người Đảng Viên Cộng Sản vươn lên trên mặt trân xây dựng lại đất nước, từ một đất nước điêu tàn bị kẻ thù tàn phá, hủy diệt họ cùng nhân dân cả nước đồng cam cộng khổ khắc phục khó khăn trong tình hình bị Đế Quốc Mỹ bao vây cấm vận chúng  liên kết với bọn bành trướng Bắc Kinh xâm lăng biên giới phía Bắc và kích động bọn diệt chủng Polpot gây hấn ở vùng biên giới phía Tây, có lúc cả Dân tộc ta phải “lưỡng đầu thọ địch” nhưng người Cộng Sản đã sát cánh cùng nhân dân Việt Nam giành chiến thắng làm cho đất nước  đổi thay một cách ngoạn mục: từ hải đảo  đến rừng núi xa xôi, từ nông thôn đến đô thị đâu đâu cũng xôn xao khoác lên mình một sức sống mới, không  một sức mạnh nào, không một kẻ thù  nào, không một bọn phản bội nào có thể ngăn cản được những bước tiến vững chắc đó của Đảng.

Mới đây vài tuần các tổ chức khó tính nhất thế giới như WB, IMF, WTO, APEC, FAO,OECD, UNESCO đều phải công nhận Việt Nam là đất nước sử dụng các khoản vay xây dựng lại  có hiệu quả nhất, thực hiện chương trình xóa đói giảm nghèo hiệu quả nhất...Về ngoại giao Việt Nam là từ một nước bị kẻ thù cô lập, bao vây cấm vận nay đã có nhiều bạn bè uy tín, tin cậy và là đối tác chiến lược của nhiều nước trên thế giới.

Chỉ có những kẻ đứng ngoài cuộc sống sôi động đang diễn ra ở Việt Nam vì lý do khách quan hay vì mục đích bất lương thì sẽ không thấy hoặc cố ý không thấy sự phát triển nhanh chóng của Việt Nam về mọi mặt như: về hạ tầng cơ sở, về phát triển kinh tế, về sức mạnh quốc phòng - an ninh, về điều kiện sống, về văn hóa, về dân chủ, nhân quyền  của nhân dân ta ngày một tốt lên. Những người đó vin vào cớ những yếu kém của Việt Nam trong quản lý kinh tế, và những vụ án tham nhũng... rồi phủ định tất cả những thành tựu to lớn của Đất nước một cách độc ác, bẩn thỉu !

Tất nhiên trong hàng ngũ của Đảng không phải  là hoàn hảo, có nhiều người vào Đảng vì động cơ trục lợi kinh kế hoặc chính trị, có những Đảng viên khi mới được giao nhiệm vụ quản lý kinh tế thì lập tức tham nhũng, bè phái vơ vét nhằm làm giàu phi pháp cho bản thân và gia đình; có những đảng viên vừa mới bước vào cuộc chiến đấu với địch đã đầu hàng, xưng khai với kẻ thù về bí mật của Đảng, làm tổn thất lớn cho Đảng, có những đảng viên không lộ mặt phản bội đảng  nhưng  nằm ỳ, nói ẩu, kiêu căng tự cao, tự đại cho mình là giỏi hơn người, suy bì, công thần địa vị nhưng khi được Đảng giao nhiệm vụ thì lại không hoàn thành(**). Thực tế họ còn kém, tệ hơn là một người quần chúng bình thường, và nếu có việc “can qua” thì họ sẵn sàng chạy về phía kẻ thù để chống lại Đảng điển hình như: Hoàng Văn Hoan, Hoàng Minh Chính, Bùi Tín, Nguyễn Hộ,Trần Độ, Lê Hiếu Đằng, Nguyễn Ngọc Báu  (Nguyên Ngọc), Nguyễn Phước Tương (Tương Lai), Lê Đăng Doanh, Nguyễn Trung, Chu Hảo…

               Đảng Viên Chu Hảo tự xưng là đại diện  cái gọi là "XHDS" đi đến Sứ quán Nam Phi 
                   tại Hà Nội để viếng Mandela, nhằm đánh bóng mình, chỉ riêng hành vi này
                                              Hảo có thể bị khai trừ ra khỏi đảng.

Cái gọi là Bức thư ngỏ của 61 Đảng viên "lão thành" gửi BCH Trung Ương Đảng  là hậu quả tất yếu của những nhận thức sai lầm về sự phát triển của xã hội Việt Nam hiện nay vì bọn họ không chịu tiếp tục khiêm tốn học tập, lắng nghe và quan sát, nhất là họ không chịu tu dưỡng nhân cách đảng viên để chiến thắng thói ỷ lại già nua, công thần, vị kỷ, dẫn họ đến hành vi  bất mãn, rồi họ tự ti nhận thấy mình cô độc, không có chỗ đứng trong giai đoạn mới, họ trở nên hèn đớn, vô tích sự không theo kịp bước tiến vĩ đại của Dân tộc, họ bị choáng váng trước những sáng tạo trẻ trung đầy sinh lực của Đất nước, của nền Dân chủ mới, của lớp Đảng viên trẻ đang dũng cảm hiến dâng, Trớ trêu hơn, bọn họ còn bị sự phỉnh nịnh của bọn xấu phía ngoài biên giới lôi kéo, mua chuộc với những hứa hẹn rẻ mạt, đen tối...
Sáu mươi mốt vị Đảng Viên già nua ấy  giống như những hạt thóc lép bị gió thổi bay đi  cuối cùng là rơi vào đống rác vô định của lịch sử, trong khi đó lớp Đảng viên trẻ là người đang gặt hái vụ mùa bội thu thì hồ hởi, tự tin bỏ ngoài tai những điều dối trá. Họ chuẩn bị cho mùa bội thu tới trước sự cuống cuồng và ngẩn ngơ của loài phản bội !

------------------------------------------------------
(*) Trong giai đoạn 1960-1976 đảng lãnh đạo cuộc kháng chiến chống Mỹ cứu nước ở miền Nam đảng đổi tên là "Đảng Nhân Cách mạng Việt Nam" nhưng vẫn giữ nguyên cương lĩnh, chính cương,đảng kỳ và điều lệ đảng như  Đảng Lao Động Việt Nam ở miền Bắc Đảng luôn luôn công khai với đảng viên của mình về mục tiêu, về chính cương của đảng để họ giác ngộ. Nguyễn Đắc Xuân nếu là đảng viên được kết nạp vào Đảng trong giai đoạn này ở chiến trường miền Nam thì ắt ông ta phải trải qua các thủ tục kết nạp đảng như trình bày ở đây, điều đó chứng tỏ N. Đ. Xuân là người trơ trẽn, dối trá. Tất nhiên N.Đ. Xuân hiện tại có thể phản tỉnh, ông ta không chấp nhận  đảng đi theo con đường XHCN là quyền của ông; nhưng không được xuyên tạc sự thật.
(**) Chu Hảo, Hoàng Tụy, Nguyên Ngọc...là những đảng viên được Chính phủ phân công đảm nhận chức vụ quan trọng trong bộ máy Nhà nước nhưng đều không hoàn thành nhiệm vụ và bị miễn nhiệm trước thời hạn, có lẽ đây là lý do tai sao nhóm người này ra tuyên ngôn chống...Cộng.


Chế Trung Hiếu
  28/7/2014


Thứ Hai, 7 tháng 7, 2014

Nguyễn Quang A - Gái Đĩ Già Mồm



Vừa rồi ngày 20/6/2014 Ông Nguyễn Quang A tự nhận mình là đại diện cho Xã hội dân sự Việt Nam đến Geneva làm cái việc là ”Nhân chứng trước Liên Hiệp Quốc về việc chính quyền Việt Nam vi phạm nhân quyền nghiêm trọng ở trong nước”.


Nguyễn Quang A cùng với những "blogger tự do trẻ con" đến Geneva
vu cáo Việt Nam "vi phạm nhân quyền."


Ông Nguyễn Quang A đã dại dột cùng  vài người trẻ tuổi đáng lứa con ông, kẻ thì trốn ra nước ngoài bằng con đường vượt biên bất hợp pháp, kẻ thì nhân danh thành viên N.G.O, nhưng cũng có  kẻ đến làm chứng  Việt Nam vi phạm nhân quyền lại không nói được tiếng Việt ! họ tụ tập với nhau để vu cáo Việt Nam vi phạm nhân quyền dưới sự chỉ đạo và tài trợ của những thế lực luôn đòi lật đổ chính phủ Việt Nam chúng được ngụy trang bằng những mỹ từ Nhân quyền hoặc Xã hội dân sự. Điều này được chứng minh bằng một loạt các cuộc biểu tình phía ngoài cổng Liên Hiệp Quốc tại Thụy sĩ hô hào đòi Việt Nam cải thiện nhân quyền, đòi thả tù nhân chính trị bị bắt oan...nhưng lại trương Cờ vàng ba sọc đỏ – cờ của chính quyền Sai Gòn đã bị nhân dân miền Nam xóa sổ gần 40 năm nay vì tội ác man rợ của chúng -  Nó  là biểu tượng của các  tổ chức chính trị  lưu vong phục thù chống lại chính quyền Việt Nam chứ không phải vì một Việt Nam Nhân quyền, hay  cỗ vũ cho phát triển Xã hội dân sự ở  Việt Nam như họ từng rêu rao ! Hành vi của bọn họ cũng giống như một con cáo già cố che dấu cái đuôi mình để làm ra vẻ kẻ hiền từ nhưng đâu ngờ, cái lá cờ ba que kia chính là cái đuôi của con cáo ác bị lòi ra tự tố cáo mình là kẻ hèn hạ và gian trá !


 
Biểu tình trước cổng LHQ tại Geneva mang cờ Ba Que
để phối hợp với Nguyễn Quang A chống Việt Nam về "vi phạm nhân quyền"


Cho dù Nguyễn Quang A và những chú bé đi cùng được các thế lực xấu mớm lời nhưng trước  Liên Hiệp Quốc họ đều bị coi là "nói năng lắp bắp không rõ lời, không rõ mục đích",  bị dư luận đánh giá thấp và  nhanh chóng bị Đại biểu của tất cả các Quốc Gia  dự cuộc họp lờ đi, điều đó được  thể hiện  khi cuộc bỏ phiếu biểu quyết tình hình nhân quyền ở Việt Nam  tai Liên Hiệp Quốc đã thông qua với tuyệt đại đồng thuận rất cao mà không có bất cứ một sự chống đối nào, điều đó làm cho Nguyễn Quang A và các chú bé đi theo  đâm hoảng hốt và khi trả lời phỏng vấn BBC  sau cuộc kiểm điểm  chiều 20/6/2014 Nguyễn Quang A  phải  cay đắng thừa nhận :


 ” Họ (đại diện của các nước tại LHQ) đánh giá rất là cao Bản  báo cáo về thực hiện Nhân quyền  của Việt Nam. Họ đều chúc mừng Việt Nam đã chấp nhận những kiến nghị của họ. Các đại diện của EU và các nước phương Tây thì không thấy có nước nào phát biểu cả trừ Mỹ cũng có sự ghi nhận về sự tiến bộ nhất định về nhân quyền nhưng mà Mỹ cũng nêu rất là rõ những vấn đề còn chưa được tốt về nhân quyền.
Sau đó có Chủ tịch của hội đồng hỏi có ai có ý kiến phản đối về chuyện này hay không để thông qua hay không thông qua. Và như vậy là không có một ý kiến nào phản đối cả. Bản báo cáo của Việt Nam được thông qua một cách đồng thuận cao, không có bỏ phiếu, không có ai giơ tay gì cả….”
Nguyễn Quang A thường chỉ huy các vụ tụ tập đông người để gây rối
    nơi công cộng lấy cớ là biểu tình chống Trung Quốc xâm lược
                            


Dù bị thất bại nhục nhã và bị dư luận lương thiện ngay tại diễn đàn Liên Hiệp Quốc coi khinh, Nguyễn Quang A còn trơ trẽn phê phán cơ chế UPR của Liên Hiệp Quốc là “Cơ chế UPR của LHQ còn nhiều khiếm khuyết, và đã bị chính trị lợi dụng, nên Việt Nam được đánh giá cao mà lẽ ra Việt Nam phải bị phê phán nghiêm trọng”!

Nguyễn Quang A, Nguyễn Huệ Chi lấm lét khi bị
các nhân viên công quyền cảnh cáo khi chỉ huy biểu tình gây rối tại Hà Nội


                                   

Khi lén lút ra đi  đến Geneva, được các thế lực  xấu bên ngoài tài trợ và giật dây nhằm  chống lại sự phát triển của đất  nước, Nguyễn Quang A và đồng bọn ảo tưởng rằng, chúng có thể dùng Diễn đàn Nhân quyền Liên Hiệp Quốc tại UPR kỳ 2  làm suy yếu Việt Nam trước thế giới rồi tiến đến dùng áp lực từ nước ngoài phối hợp với với bọn xấu trong nước tiến đến lật đổ Việt Nam, nhưng âm mưu đó bị dư luận lương thiện đánh bại thì y liền nói xấu và vu cáo Liên Hiệp Quốc là cơ chế UPR còn nhiều khiếm khuyết và còn có mục tiêu chính trị !  đó chẳng phải Nguyễn Quang A là loại “Gái đĩ già mồm” không biết liêm sĩ là gì  hay sao !

Chế Trung Hiếu

Thứ Bảy, 24 tháng 5, 2014

  Vài lời giới thiệu:
Gần đây khi Trung Quốc đặt Gian Khoan HD 981 ngay trong vùng Đặc quyền kinh tế Việt Nam. Đảng ta, Nhân dân, Chính Phủ , Quân đội ta cùng bè bạn khắp năm châu kịch liệt lên án hành vi lấn chiếm lãnh thổ Việt Nam của Trung Quốc.
Trong lúc đó lại xuất hiện những tiếng nói lạc lõng đòi Việt Nam phải ngay lập tức tiến hành Đa nguyên, Đa đảng để các nước lớn như Mỹ và Châu Ấu có điều kiện "đồng chí" với ta để đến giúp đỡ chúng ta chống lại sự xâm lấn Biển đông của Trung Quốc.
Đây là một âm mưu cũ nhưng lại tái xuất hiện trong tình hình mới, nhằm lung lạc ý chí của Đảng ta, nhân dân ta của các thế lực phản động, phản bội ở trong nước, cũng như ở nước ngoài.
Khẳng định rằng, chỉ có Đảng CSVN mới có đủ trí tuệ, đủ sức mạnh lãnh đạo đất nước ta vượt qua những giai đoạn khó khăn này, xin giới thiệu bài viết dưới đây để làm rõ âm mưu xấu đó:


Đa nguyên, đa đảng ở Việt Nam chỉ là mưu đồ của những kẻ xấu

Hãy nhìn Thái Lan làm bài học cho đa nguyên, đa đảng
Nam Phong
Trong bài viết Đa nguyên, đa đảng là đi ngược lại ý chí, nguyện vọng của nhân dân Việt Nam”, Nam Phong tôi đã đưa ra những lập luận chứng minh sự thật của vấn đề đa nguyên, đa đảng đang được một số người rêu rao ở Việt Nam thực chất chỉ đi ngược lại với ý chí, nguyện vọng của nhân dân. Trong bài viết này, Nam Phong xin đưa ra những căn cứ chứng minh việc đòi đa nguyên, đa đảng ở Việt Nam hiện nay chỉ là mưu đồ của những kẻ xấu, muốn phá hoại đất nước mà thôi.
Thực hiện đa nguyên, đa đảng tất yếu sẽ dẫn đến tình trạng tranh giành ảnh hưởng lẫn nhau, tranh giành quyền lực giữa các đảng phái đối lập, điều đó làm cho nhân tâm ly tán, đất nước hỗn loạn, phá vỡ khối đại đoàn kết dân tộc, làm mất ổn định chính trị đất nước, kinh tế lâm vào khủng hoảng, đất nước bất ổn và gặp muôn vàn khó khăn, đời sống thậm chí tính mạng của người dân bị đe dọa. Đó sẽ là điều kiện để các thế lực nước ngoài lợi dụng can thiệp, tác động “chia năm xẻ bảy” phá hoại đất nước, thực hiện các mưu đồ chính trị đen tối. Thực tế lịch sử đã cho chúng ta thấy, Liên Xô trong quá trình cải tổ, cái cách, đổi mới đất nước do không kiên định mục tiêu, thực hiện đa nguyên đa đảng cuối cùng đất nước rơi vào hỗn loạn, các đảng phái đấu đá, tranh giành quyền lực lẫn nhau, nhân dân mất niềm tin vào Đảng, Nhà nước, trong khi đó các thế lực bên ngoài không ngừng gia tăng các hoạt động chống phá và kết quả sự sụp đổ của một chế độ nhà nước là điều tất yếu.
Đa nguyên, đa đảng tất yếu các đảng phái chính trị phải tìm các thủ đoạn để chèn ép lẫn nhau, tìm các thế lực bên ngoài làm chỗ dựa. Và khi đó, việc liên minh chính trị với các nước khác để chống lại các lực lượng chính trị đối lập và có thể phụ thuộc để thực hiện tham vọng chính trị, quyền lực của mình.
Đất nước ta từ khi có Đảng lãnh đạo đến nay đã gặt hái được biết bao thành công to lớn. Đảng lãnh đạo nhân dân giành thắng lợi trong cuộc đấu tranh giành độc lập, bảo vệ Tổ quốc. Ngày nay, Đảng tiếp tục lãnh đạo nhân dân trong công cuộc xây dựng và phát triển đất nước và công cuộc đổi mới đó đang gặt hái được những thành công quan trọng. Và điều đặc biệt quan trọng hơn đó là đất nước Việt Nam đang có một nền chính trị ổn định, hòa bình, người dân được tự do làm ăn, sinh sống. Vậy, tại sao lại muốn đổi hướng đi theo con đường khác làm gì? Mà thậm chí chưa biết con đường đó như thế nào? Mục đích của những con người kia là gì? Thực hiện đa nguyên, đa đảng rồi đất nước sẽ đi về đâu, hay lại chìm trong loạn lạc, tranh giành quyền lực, đấu đá, bất ổn như những gì đang xảy ra ở Ukraine, Thái Lan, Campuchia… và nhiều quốc gia khác nữa.
Rõ ràng, đòi đa nguyên, đa đảng chỉ là mưu đồ xấu của một số người nhằm thực hiện mưu đồ chính trị, tham vọng quyền lực đen tối của mình. Họ muốn thông qua đa nguyên, đa đảng để đất nước có biến, khi đó họ sẽ thừa cơ ngóc đầu dậy, với sự giúp đỡ của bên ngoài để xóa bỏ vai trò lãnh đạo của Đảng Cộng sản, Nhà nước Việt Nam để đưa họ lên nắm giữ các vị trí quyền lực để thỏa mãn tham vọng cá nhân của mình. Họ đâu có biết rằng, sống trong điều kiện, môi trường đấu đá, tranh giành quyền lực ấy thì cuộc sống của người dân sẽ ra sao? Đất nước bất ổn thế nào? Và nguy cơ về những cuộc xâm lăng từ bên ngoài ẩn hiện ra sao? Đó thực sự là những vấn đề mà người dân sẽ phải đối mặt khi thực hiện đa nguyên, đa đảng để phục vụ cho tham vọng cá nhân của một số người.