Thứ Hai, 8 tháng 12, 2014

Thái Lan đã dạy cho HRW (Human Rights Watch) một bài học về Nhân Quyền


Nhiều năm qua, bằng việc tự nhận sứ mạng "bảo vệ quyền con người trên toàn thế giới", Tổ chức theo dõi nhân quyền (HRW) nhiều lần công bố thông tin xuyên tạc về vấn đề nhân quyền, đưa ra đòi hỏi phi lý, ngạo ngược với chính phủ một số nước, và luôn bị dư luận thế giới phản đối. Trong bối cảnh đó, có thể nói, việc gần đây trang web của HRW bị cấm hoạt động tại Thái-lan chính là một sự cảnh tỉnh đối với HRW.

Theo bản tin trên RFI ngày 29-11 có nhan đề Thủ tướng Thái ủng hộ việc cấm trang web của Human Rights Watch, ngày 28-11 Thủ tướng Thái-lan Pray-út Chan Ô-cha (Prayut Chan-Ocha) cho biết, Bộ Truyền thông và Thông tin của Thái-lan đã ra lệnh cấm trang mạng của tổ chức Theo dõi nhân quyền (Human Rights Watch - HRW) và ông hoàn toàn ủng hộ quyết định này, bởi trang mạng của HRW đã vi phạm các quy định về an ninh quốc gia của Thái-lan, ông coi đó là biện pháp để bảo vệ trật tự cho Thái-lan. Thủ tướng Pray-út cũng bác bỏ cáo buộc chính quyền Băng-cốc đã "khóa miệng" HRW, vì theo ông: "Nếu tự do có nghĩa là tất cả mọi người cùng được quyền viết bậy bạ và thóa mạ người khác, thì Thái-lan sẽ không tồn tại được". Ðồng thời, Thủ tướng Thái-lan cho rằng, HRW cũng như giới truyền thông Thái-lan nên tập trung nhiều hơn tới các sáng kiến chính trị mới của nội các do ông điều hành.

Dư luận thế giới cho rằng, hành động trên được cho là để đáp trả báo cáo ngày 25-11 của HRW về tình hình nhân quyền ở Thái-lan. Vì trong báo cáo này, HRW chỉ trích chính phủ quân sự Thái-lan đã đàn áp nghiêm trọng các quyền tự do cơ bản của con người sau sáu tháng kể từ khi đảo chính (ngày 22-5); thậm chí B. A-đam, Giám đốc khu vực châu Á của HRW còn cho rằng, tình hình nhân quyền tại Thái-lan "rơi xuống hố sâu không đáy" vì những người bất đồng chính kiến bị bắt giữ, xét xử bởi tòa án quân sự, truyền thông bị kiểm duyệt, quyền tự do ngôn luận và tự do hội họp bị đàn áp... HRW nhận xét Hội đồng Quốc gia cầm quyền vì hòa bình và trật tự (NCPO) do Thủ tướng Pray-út đứng đầu chưa chứng tỏ được bất kỳ dấu hiệu cho thấy sẽ phục hồi thể chế dân chủ tại Thái-lan! Hẳn là cái gọi là báo cáo nhân quyền của HRW đã trở thành giọt nước làm tràn ly, bởi liên tục trong các tháng gần đây, lúc thì HRW phê phán việc trừng trị nghiêm khắc tội "khi quân" gia tăng tại Thái-lan; lúc thì cho rằng Thái-lan "giam giữ trẻ em nhập cư vô thời hạn không đúng các tiêu chuẩn đối xử với trẻ em",...
Việc Thái-lan phản đối báo cáo nhân quyền, ngăn chặn trang mạng của HRW là một đòn giáng mạnh vào uy tín vốn từ lâu đã lung lay của tổ chức này. Ðây không phải là lần đầu và Thái-lan cũng không phải là quốc gia duy nhất đã bị HRW chỉ trích, đánh giá thiếu công tâm, thậm chí thiên vị, lệch lạc. Nhiều quốc gia trên thế giới, một số tổ chức phi chính phủ (NGOs), giới truyền thông và ông R.L. Béc-ten (Bernstein) - một trong các nhân vật sáng lập và là cựu chủ tịch HRW, đã nhiều lần chỉ trích HRW. Có thể chia các chỉ trích đối với HRW thành hai loại, gồm: năng lực nghiên cứu yếu kém, báo cáo thiếu chính xác; thái độ thiên lệch, lợi dụng ý thức hệ. R. Mơ-đốc (Murdoch), ông chủ tờ Thời báo (The Times), đã cáo buộc HRW thiếu kiến thức chuyên sâu, đưa tin không chính xác về cuộc chiến tại dải Ga-da, Áp-ga-ni-xtan. Viện nghiên cứu Monitor thì cáo buộc HRW áp dụng phương pháp luận sai lầm, hiểu sai luật pháp quốc tế; thể hiện sự thiên lệch trong phương pháp thu thập thông tin vì tin tưởng thái quá vào "mắt thấy tai nghe" của những người được họ gắn mác "nhân chứng" trong khi lại bỏ ngoài tai tất cả thông tin do chính quyền cung cấp. Ðiều này không chỉ xảy ra với trường hợp báo cáo về tình hình nhân quyền ở dải Ga-da, Áp-ga-ni-xtan, mà còn lặp lại với hầu hết báo cáo nhân quyền do HRW tổng kết, đánh giá.

Hằng năm, HRW công bố cái gọi là báo cáo nhân quyền phản ánh tình hình nhân quyền ở gần 100 quốc gia, trong đó có Việt Nam. Ðiều này sẽ là bình thường nếu HRW có thái độ khách quan, trung thực, thiện chí nhằm đóng góp vào sự phát triển nhân quyền trên thế giới nói chung, và của mỗi quốc gia nói riêng. Nhưng đáng tiếc là thông tin, đánh giá HRW đưa ra chủ yếu cóp nhặt một chiều, sai sự thật, khiến dư luận đặt câu hỏi đâu là mục đích thật sự của HRW? Phải chăng sau khi tự phong cho mình một "sứ mệnh", là HRW có điều kiện để nấp dưới "vỏ bọc nhân quyền" mà can thiệp thô bạo vào công việc nội bộ của một số quốc gia trên thế giới? Có một vấn đề không thể không quan tâm là nhiều năm qua cái gọi là báo cáo của HRW chỉ tập trung vào các quyền chính trị và dân sự, phớt lờ các quyền kinh tế và xã hội. HRW tuyên bố sứ mệnh của họ là bảo vệ quyền con người trên toàn thế giới, buộc chính phủ các nước chấm dứt các hình thức lạm quyền, tôn trọng các quy định của luật pháp quốc tế về nhân quyền, cụ thể là Tuyên ngôn nhân quyền Liên hợp quốc (LHQ), trong đó quy định đầy đủ các quyền chính trị, dân sự, kinh tế, xã hội, văn hóa. Tuy nhiên, dường như HRW lại không "hài lòng" với các quy định trong Tuyên ngôn nhân quyền LHQ khi văn bản này yêu cầu chính phủ các nước phải bảo đảm các quyền kinh tế, xã hội cho người dân, phải chăng vì yêu cầu đó mâu thuẫn với những giá trị mà HRW theo đuổi? Có lẽ những người ở HRW coi việc Tuyên ngôn nhân quyền LHQ khẳng định "quyền được ăn, mặc, quyền có chỗ ở, được hưởng các dịch vụ y tế và các dịch vụ xã hội khác" (Ðiều 25), "quyền được chia sẻ lợi ích của các tiến bộ khoa học" (Ðiều 27) là việc của cá nhân chứ không phải là trách nhiệm của các chính phủ, nên họ chỉ tập trung theo đuổi, ủng hộ quyền tự do tôn giáo, tự do ngôn luận? Bởi hoạt động của HRW cho thấy họ đã bảo vệ các quyền cơ bản của con người theo những phương cách rất phiến diện.

Có thể nói, do bị tác động nặng nề bởi các quan điểm chính trị nên HRW thường đưa tin sai lệch, có dụng ý để hướng vào các nước không chọn đường đi với phương Tây như Nga, Trung Quốc, Việt Nam, Vê-nê-xu-ê-la, Bô-li-vi-a, Ê-cu-a-đo, Xri Lan-ca, Ê-ti-ô-pi-a; đồng thời tâng bốc các giá trị "tự do, dân chủ" theo kiểu phương Tây. Trong báo cáo nhân quyền năm 2013, HRW chỉ trích Cu-ba, Vê-nê-xu-ê-la là các quốc gia có tình trạng nhân quyền tồi tệ nhất khu vực Mỹ la-tinh, cáo buộc chính phủ các nước này "lạm quyền, chà đạp các quyền cơ bản của con người" - chủ yếu là các quyền chính trị và dân sự, mà không hề đề cập đến tiến bộ của hai quốc gia này trong khi bảo đảm quyền kinh tế, xã hội, văn hóa cho người dân. Quan tâm đến nhân quyền, chẳng lẽ HRW không mảy may suy nghĩ về việc người dân ở Cu-ba, Vê-nê-xu-ê-la được hưởng nền giáo dục và dịch vụ y tế miễn phí, được bảo đảm nhu cầu chỗ ở, thực phẩm thiết yếu, hay theo HRW thì đó không phải là thành tích nhân quyền? Cũng trong Báo cáo nhân quyền năm 2013 của HRW chỉ trích mạnh mẽ việc chính quyền nước Nga đàn áp các cuộc biểu tình quá khích phản đối Tổng thống Pu-tin năm 2012, trong khi không hề đề cập đến việc hàng chục nghìn người bị bắt giữ trong các cuộc biểu tình "chiếm phố Wall", biểu tình phản đối chính sách thắt lưng buộc bụng tại nhiều nước phương Tây?

Với Việt Nam, thông tin về tình hình nhân quyền tại Việt Nam mà HRW đưa ra chủ yếu dựa trên cơ sở khai thác từ in-tơ-nét - nơi các thế lực thù địch, các tổ chức, cá nhân thiếu thiện chí với Việt Nam vẫn hằng ngày reo rắc tin tức thất thiệt, dựng đứng một số sự kiện, xuyên tạc đường lối, chính sách đúng đắn của Nhà nước Việt Nam. Không chỉ vậy, HRW còn "tích cực phỏng vấn từ xa" các đối tượng có hành vi vi phạm pháp luật Việt Nam, liên lạc với một số người thân của các nhân vật này để khai thác thông tin một chiều, tạo diễn đàn giúp họ đưa ra luận điệu vu khống, vu cáo. Vì thế trong cái gọi là báo cáo nhân quyền của HRW luôn xuất hiện các cá nhân bị Tòa án nhân dân ở Việt Nam xét xử, tuyên phạt án tù vì đã vi phạm pháp luật, như Bùi Kim Thành, Trần Khải Thanh Thủy, Lê Công Ðịnh, Lê Quốc Quân, Cù Huy Hà Vũ, Nguyễn Văn Hải (còn gọi Hải "Ðiếu cày"),... Không chỉ vậy, các năm qua, HRW còn có một số việc làm hết sức lố bịch, mà ngay các cơ quan có thẩm quyền của LHQ cũng chưa bao giờ tiến hành. Lúc thì họ gửi "văn thư yêu cầu Quốc hội Việt Nam nên bảo đảm bản hiến pháp sửa đổi phải đáp ứng mọi tiêu chuẩn quốc tế về nhân quyền", lúc khác lại gửi thư tới ông T.A-bớt (Thủ tướng Ô-xtrây-li-a) bày tỏ sự "quan ngại" vì ông T.A-bớt "không nêu vấn đề nhân quyền với giới lãnh đạo In-đô-nê-xi-a, Trung Quốc, Việt Nam trong các cuộc họp bên lề nhiều hội nghị, trong đó có hội nghị Hợp tác kinh tế châu Á - Thái Bình Dương". Ðặc biệt, tháng 6-2014 vừa qua, sau khi đại diện Việt Nam công bố tại Hội đồng nhân quyền LHQ danh sách 182 khuyến nghị Việt Nam chấp thuận trên tổng số 227 khuyến nghị các nước và tổ chức quốc tế đã nêu ra trong khuôn khổ Cơ chế rà soát định kỳ phổ quát (UPR) lần hai đối với Việt Nam, thì HRW lại nhằm vào những khuyến nghị Việt Nam chưa chấp thuận để cho rằng "khước từ những kêu gọi này khiến người ta thắc mắc về sự chân thành trong các lời cam kết tôn trọng nhân quyền của Hà Nội"! Chẳng lẽ HRW không thấy đây là tỷ lệ chấp thuận rất cao (80,17%) trong lịch sử hoạt động của UPR, thể hiện rõ thái độ nghiêm túc, chân thành, cởi mở và quyết tâm của Việt Nam trong khi tăng cường, tiếp tục phát triển nhân quyền? Chẳng lẽ 184 phiếu thuận trên tổng số 192 phiếu bầu Việt Nam trở thành thành viên Hội đồng nhân quyền LHQ lại không có ý nghĩa đối với HRW, hay HRW tự cho mình quyền bất chấp sự thật?

Sai lầm trong quan điểm chính trị, thiếu tinh thần khách quan, luôn có thái độ thiên vị trong tiếp xúc, đánh giá (dường như còn bị thao túng bởi các thế lực muốn sử dụng nhân quyền làm công cụ can thiệp vào công việc nội bộ của một số quốc gia?), kết hợp phương pháp thu thập thông tin phiến diện và luôn có chủ ý,... HRW thường xuyên bóp méo, xuyên tạc tình hình nhân quyền ở nhiều nước trên thế giới, trong đó có Việt Nam, đó là việc làm không thể chấp nhận. Từ một tổ chức được lập ra vì tự thấy có sứ mệnh bảo vệ và phát huy các quyền cơ bản của con người trên toàn thế giới (!), bằng việc làm của họ, HRW đã và đang mất uy tín trầm trọng. Thiết nghĩ, nếu HRW vẫn tiếp tục đi theo lối mòn phi lý và phi nghĩa này, thì không gì có thể bảo đảm trục xuất hai nhân viên HRW tại Vê-nê-xu-ê-la năm 2008 hay việc chặn website của HRW tại Thái-lan sẽ không tái diễn ở quốc gia khác, khi ấy, hình ảnh của HRW sẽ ra sao?


LAM SƠN

Chủ Nhật, 7 tháng 12, 2014

BÓC MẼ QUAN ĐIỂM CHÍNH TRỊ CỦA CÁC NHÀ DÂN CHỦ, NHÂN QUYỀN MẠNG

Nhân ngày nhân quyền 10/12

Đức Thành
Hiện nay, trên các trang mạng xã hội người ta thấy xuất hiện không ít những nhà "dân chủ, nhân quyền mạng". Họ tự xem mình là những người có "sứ mệnh" đấu tranh cho dân chủ, nhân quyền Việt Nam. Vậy, thực chất quan điểm chính trị của họ là gì?
Trong thế giới hiện đại, dân chủ, nhân quyền (DC,NQ) được xem là giá trị chung của nhân loại. Các dân tộc không phân biệt chế độ chính trị, trình độ phát triển và bản sắc văn hóa đều có đóng góp nhất định vào giá trị chung đó. Về mặt lý luận cũng như thực tiễn đời sống chính trị quốc tế cho thấy, không có mô hình "chuẩn" về DC,NQ, mà chỉ có những mô hình cụ thể dựa trên những giá trị phổ quát được ghi nhận trong các văn kiện quốc tế về quyền con người (QCN). Tương tự như quan hệ giữa "cái chung", "cái phổ biển" với "cái đặc thù", "cái đơn nhất" trong triết học, những giá trị phổ quát về DC,NQ chỉ có thể thông qua các mô hình chính trị - xã hội cụ thể để biểu hiện. Nói một cách đơn giản là, DC,NQ có nhiều mô hình, tùy thuộc vào điều kiện lịch sử, truyền thống và văn hóa của mỗi quốc gia, dân tộc. Điều này đã được cộng đồng quốc tế ghi nhận. Thế nhưng, trên mạng xã hội (MXH) hiện nay, có một số tổ chức, cá nhân tự nhận mình là "nhà dân chủ", sùng bái mô hình DC,NQ của phương Tây, coi đó là "chuẩn", là "mặc định". Từ đó, họ ra sức xuyên tạc, vu cáo, phủ nhận chủ trương, đường lối của Đảng, chính sách và pháp luật của Nhà nước ta trên lĩnh vực DC,NQ, nhằm hướng sự phát triển của đất nước ta theo mô hình DC,NQ phương Tây.

Về tư tưởng, các nhà "dân chủ, nhân quyền mạng (DC,NQM)" ra sức phủ nhận chủ nghĩa Mác - Lê-nin, tư tưởng Hồ Chí Minh - nền tảng tư tưởng và kim chỉ nam cho mọi hành động của Đảng ta. Họ cho rằng: ý thức hệ của Đảng Cộng sản Việt Nam đã "lạc hậu, lỗi thời"(!) Họ quy chụp chủ nghĩa Mác là sản phẩm "Từ nhận thức vội vàng, nông nổi, lầm lẫn, cực đoan,... của một trí thức trẻ", hay cốt lõi của chủ nghĩa Mác chỉ là "...học thuyết đấu tranh giai cấp,...", nên việc Đảng ta lấy chủ nghĩa Mác - Lê-nin làm nền tảng tư tưởng, kim chỉ nam cho mọi hoạt động đã dẫn đến "Bi kịch Việt Nam". Có kẻ còn vu cáo chủ nghĩa Mác là học thuyết luôn đồng nghĩa với khái niệm "bạo lực cách mạng", đồng nghĩa với "chủ nghĩa duy ác",... Tất nhiên, cái mà người ta gọi là "Bi kịch", "bạo lực..." nói trên chỉ là sản phẩm của những người mang hận thù với dân tộc, với đất nước, hoặc chỉ nhìn sự phát triển của đất nước qua lăng kính méo mó với những mặc cảm, mục đích xấu. Chẳng lẽ, dưới sự lãnh đạo của Đảng, những thành tựu to lớn, có ý nghĩa lịch sử mà nhân dân ta đã đạt được trong sự nghiệp đấu tranh giải phóng dân tộc, thống nhất đất nước trước đây, cũng như trong công cuộc đổi mới, xây dựng và bảo vệ Tổ quốc vì mục tiêu "dân giàu, nước mạnh, dân chủ, công bằng, văn minh" ngày nay, lại là "bi kịch Việt Nam"

Chúng ta không phủ nhận những sai lầm, khuyết điểm của Đảng ta trong quá trình lãnh đạo ở những bối cảnh lịch sử cụ thể nào đó và những khó khăn, thách thức của giai đoạn hiện nay. Trong đó, nổi lên là tình trạng tham nhũng, lãng phí và sự suy thoái về tư tưởng chính trị, đạo đức, lối sống của một bộ phận cán bộ, đảng viên mà Nghị quyết Trung ương 4 (khóa XI) về xây dựng Đảng đã thẳng thắn chỉ ra. Nhưng chúng ta cũng cần khẳng định rằng, những hạn chế, yếu kém đó không phải xuất phát từ bản chất của chế độ xã hội ta, của Đảng ta. Đảng, Nhà nước và nhân dân ta đã nhận thấy nguyên nhân cơ bản dẫn đến tình trạng trên và đang có biện pháp khắc phục triệt để. Các nhà "DC,NQM" còn "lập luận" rằng: chủ nghĩa Mác - Lê-nin ra đời từ thế kỷ XIX, đến nay đã lỗi thời; và rằng, "Thế kỷ của chủ nghĩa Mác đã vĩnh viễn kết thúc và lùi xa"(!). Thật ra, những nhận định đại loại như vậy của họ chẳng qua chỉ là sự sao chép bài viết của nhà khoa học chính trị Mỹ Francis Fukuyama: "Sự tận cùng của lịch sử và con người cuối cùng" (The End of History and the Last Man, 1992). Mặc dù bị xuyên tạc, vu cáo, phủ nhận một cách cực đoan, nhưng vượt qua không gian và thời gian, chủ nghĩa Mác vẫn luôn chứng tỏ tính chất khoa học, cách mạng của mình. Đại bộ phận trí thức trên thế giới vẫn xác định C. Mác là một trong những nhà tư tưởng hàng đầu trên thế giới và chủ nghĩa Mác vẫn là một tư tưởng tiến bộ mà nhân loại có thể vận dụng trong bối cảnh toàn cầu hóa. Nhân đây, xin được cung cấp một vài thông tin đánh giá về C. Mác. Năm 1999 (năm cuối cùng của thế kỷ XX), Đại học Cambridge (Anh) đã tổ chức một cuộc thăm dò bình chọn nhà tư tưởng lớn nhất thế kỷ. Kết quả, C. Mác là người được xếp đứng đầu. Bước sang thế kỷ XXI (tháng 7 - 2005), với câu hỏi tương tự, trong một cuộc thăm dò ý kiến của Chương trình "Thời đại chúng ta" (In Our Time) trên kênh Radio 4 của BBC, kết quả cho thấy, C. Mác vẫn là người đứng đầu trong các "nhà tư tưởng ưa thích", v.v.

Cùng với việc xuyên tạc, vu cáo, phủ nhận chủ nghĩa Mác - Lê-nin, các nhà "DC,NQM" luôn sùng bái CNTB. Họ cho rằng: "nhờ có khoa học - công nghệ hiện đại mà ngày nay CNTB đã trở nên... văn minh, không còn bóc lột nữa...; không còn những ông chủ làm giàu bằng bóc lột" (!) Phải chăng như vậy? Thiết nghĩ, câu hỏi này hãy để cho những người tham gia phong trào "Chiếm phố Wall" năm 2012 ở Mỹ và nhiều nước trên thế giới trả lời hộ. Nếu là người có đôi chút hiểu biết về CNTB ngày nay, chắc hẳn họ phải biết đến khái niệm "homeless" (người vô gia cư). Khái niệm này ra đời ở chính các nước tư bản phát triển. Hiện nay, những người vô gia cư ở Mỹ, Anh, Nhật, Pháp,... vẫn hằng ngày đi tìm công ăn việc làm, thậm chí phải xin ăn, tối đến về ngủ trong hộp carton mục nát ở các công viên hoặc những ngõ, hẻm nào đó. Cũng cần nhắc lại rằng, những quốc gia có tình trạng nêu trên có thu nhập bình quân đầu người rất cao. Tuy nhiên, sự phân phối của cải ở các quốc gia này đã dẫn tới sự phân cực giàu - nghèo theo tỷ lệ: người giàu chỉ chiếm 1% dân số, nhưng nắm tới 99% của cải xã hội; còn những người nghèo chiếm 99% dân số còn lại, thì chỉ được hưởng 1% của cải xã hội. Câu trả lời thiết tưởng đã rõ ràng!

Về chính trị, các nhà "DC,NQM" ra sức vu cáo chế độ ta là "độc quyền Đảng trị", xã hội ta là "ngục tù",... Họ phủ nhận sự lãnh đạo xã hội và Nhà nước của Đảng đã được hiến định trong Hiến pháp nước Cộng hòa XHCN Việt Nam 1992. Trong dịp Nhà nước ta tổ chức lấy ý kiến toàn dân vào Dự thảo sửa đổi Hiến pháp năm 1992, họ "kiến nghị" với Quốc hội phải "thực hiện cạnh tranh chính trị, xóa bỏ Điều 4 Hiến pháp năm 1992, thực hiện "đa nguyên chính trị, đa đảng đối lập"; rồi "gợi ý": "Việc đảng cầm quyền chấp nhận cạnh tranh chính trị là phù hợp với xu thế lịch sử, là điều kiện cho sự phát triển của đất nước" và Quốc hội nên "tham khảo" mô hình chế độ xã hội và thể chế nhà nước theo "Chế độ Cộng hòa tổng thống; có thượng nghị viện, hạ nghị viện cùng với các nghị sĩ"(?) Ai cũng biết, cái gọi là "ý kiến", "gợi ý" đó là phủ nhận chế độ chính trị hiện hữu, chuyển xã hội ta sang mô hình dân chủ tư sản, "tam quyền phân lập" theo kiểu phương Tây. Thiết nghĩ, đối với các chế độ xã hội, các nhà nước trên thế giới, không ai có quyền phê phán nếu đó là chế độ xã hội do nhân dân tự do lựa chọn. Đối với chúng ta, sự áp đặt, hoặc sao chép một mô hình chế độ xã hội nào đó là không thể chấp nhận và điều đó cũng không phải là bản lĩnh của dân tộc ta. Nhất là, khi Đảng ta, qua thực tiễn lãnh đạo cách mạng đã được quảng đại quần chúng nhân dân coi là đảng của mình; chế độ ta - chế độ XHCN đã được Đảng, Bác Hồ và nhân dân lựa chọn, dựng xây và đã đạt được những thành tựu to lớn, có ý nghĩa lịch sử, là con đường phát triển duy nhất đúng. Những đòi hỏi, "gợi ý" thực hiện "đa nguyên, đa đảng đối lập", áp đặt chế độ chính trị theo kiểu phương Tây, vì thế chỉ là ảo tưởng.

Những nhà "DC,NQM" còn cho rằng, đường lối xây dựng, phát triển, hoàn thiện nền kinh tế thị trường định hướng XHCN do Đại hội XI của Đảng đề ra là "mù mờ, sai trái"; việc khẳng định "kinh tế nhà nước đóng vai trò chủ đạo", hay Nhà nước thu hồi đất để "phát triển kinh tế, xã hội vì lợi ích quốc gia, công cộng",... trong Hiến pháp năm 2013 là nhằm "phục vụ cho lợi ích nhóm",... Nếu là người có ít nhiều hiểu biết về chính trị, thì phải thấy rằng, trên thế giới này không có nền kinh tế nào là không có "tính ngữ" nhằm xác định phương hướng cho sự vận hành của nền kinh tế đó do các đảng chính trị cầm quyền khởi xướng. Do vậy, việc Đảng ta xác định đường lối xây dựng, phát triển nền kinh tế thị trường định hướng XHCN là khách quan, phù hợp với xu thế phát triển của thế giới và thực tiễn xã hội Việt Nam. Các nhà "DC,NQM" còn xuyên tạc đường lối, chính sách đối ngoại của Đảng và Nhà nước ta, nhất là từ khi tình hình tranh chấp về chủ quyền biển, đảo ở Biển Đông nóng lên. Họ vu cáo Đảng và Nhà nước ta "vì lợi ích ý thức hệ đã bán biển, đảo cho nước ngoài",... Dựa trên cái gọi là "tinh thần yêu nước", "tự hào dân tộc", họ bao che, bênh vực cho những người gây rối, làm mất trật tự công cộng, vi phạm pháp luật và an ninh quốc gia. Về thực chất, việc làm của họ chẳng qua chỉ nhằm mục đích phủ nhận sự thống nhất giữa lợi ích của Đảng với lợi ích của dân tộc.

Cùng với phủ nhận chế độ xã hội ta, các nhà "DC,NQM" còn ra sức tô vẽ, sùng bái mô hình kinh tế, xã hội, pháp luật của phương Tây. Họ tuyệt đối hóa các giá trị phổ quát về QCN theo mô hình của phương Tây, cố tình tảng lờ một số QCN sẽ bị hạn chế đã được ghi trong Công ước quốc tế về các quyền dân sự, chính trị (năm 1966). Họ nói: Nhà nước ta đã vi phạm QCN ở các Điều 18 (Về quyền tự do tư tưởng, tín ngưỡng, tôn giáo), Điều 19 (Về quyền tự do ngôn luận, báo chí), Điều 21, 22 (Về quyền hội họp hòa bình, quyền lập hội,...) trong Công ước quốc tế về các quyền dân sự, chính trị (năm 1966) mà Việt Nam đã ký kết(!) Nhưng, họ không hề đề cập đến việc thực hiện những quyền nêu trên đều có thể bị hạn chế (trong pháp luật quốc gia) là vì "an ninh quốc gia, an toàn và trật tự công cộng, để bảo vệ sức khỏe hoặc đạo đức của công chúng, hoặc các quyền và tự do của người khác". Gần đây, họ có "sáng kiến": phát triển blog, hình thành "xã hội ảo", "công dân ảo" và các MXH nhằm phát tán, thu gom, lưu trữ các bài viết. Qua đó, họ ra "Tuyên bố", lập bản "Kiến nghị", kêu gọi "ký tên",... ủng hộ các quan điểm cực đoan, sai trái. Chẳng hạn như: Tuyên bố 72 ra bản "kiến nghị" về sửa đổi Hiến pháp theo mô hình dân chủ đa nguyên, chế độ cộng hòa tổng thống; Tuyên bố về việc thực thi các quyền dân sự, chính trị, kêu gọi Nhà nước thực thi các quyền tự do, dân chủ theo các "chuẩn mực nhân quyền phổ quát" (không tính tới tính đặc thù, lịch sử và văn hóa của mỗi dân tộc); Tuyên bố 258, kêu gọi xóa bỏ Điều 258 (Về tội lợi dụng các quyền tự do dân chủ xâm phạm lợi ích của Nhà nước, Bộ luật Hình sự 1999 của Nhà nước ta),... Gắn liền với những hoạt động trên, các nhà "DC,NQM" còn lợi dụng bầu không khí dân chủ của đất nước để thực hiện một số hoạt động "thực", như: trao văn bản đến lãnh đạo cấp cao của Đảng và Nhà nước, đến các cơ quan chức năng, thậm chí trao văn bản tới các đại sứ quán, lãnh sự quán nước ngoài và tổ chức quốc tế ở Hà Nội, thành phố Hồ Chí Minh,... Để tránh sự trừng phạt của pháp luật, họ "lách luật" bằng cách lợi dụng quyền "phản biện" (thực chất là để phản bác, phủ nhận), tuyên bố "chỉ thực hiện các QCN về quyền tự do, dân chủ được ghi trong các công ước quốc tế về QCN mà Nhà nước Việt Nam đã tham gia" và chỉ hoạt động "ôn hòa", "bất bạo động"(!)... Thực tiễn đời sống chính trị quốc tế cho thấy, các cuộc bạo loạn, lật đổ chế độ xã hội hiện hữu thường bắt đầu bằng những hành động gọi là "bất bạo động", "ôn hòa" kiểu đó,... Do vậy, những hành vi vi phạm pháp luật của họ sẽ bị pháp luật trừng trị nghiêm minh.

Lợi dụng các thông tin sai trái của các thế lực thù địch ở nước ngoài, một số nhà "DC,NQM" còn mưu toan lũng đoạn tình hình tư tưởng, chính trị trong xã hội ta. Có người đã lấy cớ nghiên cứu khoa học, dựa trên một cuốn sách của tác giả nước ngoài xuyên tạc thân thế, sự nghiệp của Chủ tịch Hồ Chí Minh với ý đồ thâm độc, "đề nghị" làm sáng tỏ vụ việc: Hồ Chí Minh là người Việt Nam hay Đài Loan(?) Ý đồ thật sự của họ là gì, không cần phải phân tích ai cũng biết.

Thực ra, với rất nhiều thủ đoạn xấu xa, thâm độc, mục tiêu cuối cùng của các nhà "DC,NQM" là nhằm xóa bỏ chế độ XHCN ở nước ta, đưa xã hội ta sang con đường TBCN, bao gồm: xóa bỏ hệ tư tưởng, vai trò lãnh đạo Nhà nước và xã hội của Đảng ta; xóa bỏ Nhà nước cùng với thể chế hiện hành và các thành phần khác trong hệ thống chính trị của xã hội ta; xóa bỏ thành quả của cách mạng Việt Nam trên 80 năm qua. Chiến lược của các nhà "DC,NQM" là thông qua xuyên tạc, vu cáo, phủ nhận vai trò lãnh đạo, cầm quyền của Đảng, tuyên truyền các quan điểm, tư tưởng DC,NQ phương Tây, từng bước hình thành các tổ chức chính trị "ôn hòa", "đối lập"; tiến tới chuyển xã hội ta sang con đường TBCN. Trong đó, kịch bản tối ưu là làm cho cán bộ, đảng viên và nhân dân ta "tự diễn biến", "tự chuyển hóa" về tư tưởng chính trị, kết hợp với "tình huống" bạo loạn, lật đổ.

Những hoạt động nói trên của các nhà "DC,NQM" cũng như của các thế lực thù địch chẳng qua chỉ là trò "chọc gậy bánh xe". Hành động của họ chẳng lừa được ai, chắc chắn sẽ bị lên án, bác bỏ.

Chủ Nhật, 30 tháng 11, 2014

Blogger Hồng Lê Thọ bị Cộng Sản bắt vì tội "Yêu Nước"

Ông Hồng Lê Thọ "một Việt Kiều Yêu nước" đã bị Công an Thành phố Hồ Chí Minh bắt vào hồi 10giờ 30 phút ngày 29/11/2014 do có tố cáo của Nhân dân về vi phạm điều 258 của Bộ luật Hình sự Việt Nam:
Nội dung bản tin được đăng tải trên trang "Cổng thông tin điện tử Bộ Công an"
 http://www.mps.gov.vn/web/guest/ct_trangchu/-/vcmsviewcontent/GbkG/2102/0/31523


Thông báo viết:




Theo tin tố giác của quần chúng, hồi 10h30’ ngày 29/11/2014, cơ quan An ninh điều tra Công an Thành phố Hồ Chí Minh đã bắt quả tang, sau đó ra lệnh khám xét khẩn cấp và tạm giữ hình sự đối tượng Hồng Lê Thọ, sinh năm 1949; hộ khẩu thường trú tại số 32 Cửu Long, phường 15, quận 10, Thành phố Hồ Chí Minh.


Theo cơ quan An ninh điều tra, đối tượng Hồng Lê Thọ đã có hành vi đăng tải các bài viết trên mạng Internet có nội dung xấu, thông tin sai lệch làm giảm uy tín, mất lòng tin trong nhân dân với cơ quan Nhà nước, tổ chức xã hội, công dân, quy định tại điều 258 - BLHS nước Cộng Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam.

Cơ quan An ninh điều tra Công an Thành phố Hồ Chí Minh tiếp tục làm rõ hành vi sai phạm của Hồng Lê Thọ để xử lý theo quy định của pháp luật./.



 -------------------------
Theo nguồn tin từ  những người đòi hỏi "Dân chủ cho Việt Nam", đài BBC và các Bloggers thì Hồng Lê Thọ rất yêu nước, anh ta yêu nước cuồng nhiệt đến nỗi phải từ bỏ cuộc sống sung sướng ở nước Nhật để trở về Việt Nam tham gia phong trào Dân chủ từ sau 30/4/1975 đến nay. Trước đo Hồng Lê Thọ đã nhiều lần nằm cản xe tăng của Đế Quốc Mỹ khi chúng đưa những chiếc xe giết người này từ Nhật xuống tàu chiến sang Việt Nam để thực hiện công việc bắn giết và xâm lược, chúng hỗ trợ cho chính quyền Sài Gòn kéo dài chuỗi ngày làm tay sai nhục nhã và tội ác cho quân xâm lược Mỹ và lũ chư hầu.

Hồng Lê Thọ còn là bạn thân chí cốt của Bộ trưởng Công An Việt Nam Lê Minh Hương trong thời gian ông Hương còn sống.

Chủ Blog Người Lát Gạch Hồng Lê Thọ bị Công can Việt Nam  bắt vì tội
"Yêu Nước Điên Cuồng"

Một điều thắc mắc của nhiều người là không hiểu sao một người "yêu nước cuồng nhiệt" như vậy và lại bị bắt. Ông Thọ là những người đã có nhiều bài viết tố cáo sự xâm lăng và bành trướng của Trung Quốc trong âm mưu lấn chiếm Biển Đông của Việt Nam.


Đề nghị Bộ Công An làm rõ công, tội của Hồng Lê Thọ và công bố công khai cho nhân dân được biết đừng giữ "Im lặng đáng sợ" như các vụ "yêu nước bị bắt" trước đây.

Và dư luận cũng mong muốn Bộ Công An và Chính quyền Cộng Sản tránh tình trạng "Bắt cóc bỏ đĩa" tức là bắt  những kẻ phản quốc, làm tay sai cho kẻ thù rồi xử án lấy lệ, nhốt dăm ba năm khi thả ra thì lũ " Chó Ngựa vẫn cứ quen đường cũ" vì sự hấp dẫn ma lực của đồng tiền hành nghề "Bán mình cho Quỷ"... mà Chính quyền, Công an, Tòa án Việt Nam hãy làm cho bọn chúng "Thân tàn ma dại, kinh sợ hãi hùng mỗi khi nghĩ phải trở lại lao tù, cho xứng với tội lỗi cõng rắn cắn gà nhà" của chúng và trước hết vì chính sách nhân đạo trước sau của Chính quyền Việt Nam là  tạo cho chúng con đường sáng trở lại làm ăn với cuộc đời  lương thiện !


Mong được như vậy lắm thay !

CTH

Thứ Tư, 5 tháng 11, 2014

Nhóm 61 Đảng Viên "trung thành" là những kẻ đang phối hợp với Việt Tân phá hoại đất nước !


Hiện nay, trên mạng internet có nhiều ý kiến tranh luận về bức thư ngỏ của 61 đảng viên “trung thành” gửi Bộ Chính trị, Ban Chấp hành Trung ương và toàn thể đảng viên trong Đảng Cộng sản Việt Nam. Dưới lăng kích của các tác giả khác nhau về cùng một vấn đề, có nhiều tác giả đăng bài phản đối kịch liệt, cũng lắm người tán thưởng vỗ tay, người nói thế này, người nói thế khác, cũng có người dùng các thủ thuật để che giấu mục đích của mình.

Với bức thư được đăng tải ngay trước thềm Đại hội Đảng lần thứ XII của Đảng, “61 Đảng viên trung thành” đã lựa chọn thời điểm hết sức “hợp lý”, phần nào thể hiện sự "quan tâm lo lắng" của họ đến thời cuộc, đến vận mệnh của Đảng, tương lai thể chế chính trị của nước nhà.
Bản thân tôi cũng chú ý đến câu chuyện về bức thư này và đã đọc nhiều bài viết của nhiều tác giả, với nhiều hướng khác nhau. Nhất là, sau khi đọc bài của Minh Tâm về trường hợp ông Đoàn Văn Phương một trong 61 người được cho là ký tên vào thư ngỏ. Theo bài viết, ông Phương vừa không là Đảng viên, lại vừa không biết gì về bức thư này. Sau đó, tôi đã cất công tìm hiểu thêm về những nhân vật của nhóm người tự xưng là “61 Đảng viên trung thành với Đảng” này, mà theo thông tin đăng tải là đang sống tại thành phố Hồ Chí Minh và thật bất ngờ khi trường hợp của ông Phương không phải là trường hợp duy nhất, mà trong nhóm người này còn có nhiều nhân vật khác cũng gần như vậy. Sau khi tìm hiểu, thì có 22 người đang sống tại thành phố Hồ Chí Minh, trong số đó, một số nhân vật thời gian gần đây nổi tiếng trên mạng với những ý kiến đi ngược đường lối chủ trương của Đảng, tham gia vào nhiều thư ngỏ khác nhau nhưng cùng một mục tiêu đó là đòi Đảng từ bỏ vị trí cầm quyền, kích động biểu tình gây mất ổn định an ninh trật tự như Kha Lương Ngãi, Hà Quang Vinh, Tương Lai, Lê Công Giàu, Hạ Đình Nguyên... Đặc biệt hơn, trong đó có người đã bỏ sinh hoạt Đảng từ lâu, không còn là Đảng viên nữa như Lữ Phương; có người thì đã đi định cư tại nước ngoài, không tham gia bất kỳ sinh hoạt nào của Đảng là Cao Lập, thế mà họ vẫn tự xưng là Đảng viên, là Đảng viên “trung thành”.

Như vậy có thể thấy rõ rằng, tự nhận là nhóm Đảng viên “trung thành” nhưng lại có nhiều người không còn là Đảng viên nữa, hay không tham gia sinh hoạt Đảng nữa, vậy nhóm người này gửi thư ngỏ với mục đích gì? Có đúng thật là vì Đảng, vì sự phát triển của đất nước không, hay là do một thế lực nào đó, một tổ chức nào đó lôi kéo, tập hợp lại, rồi mượn danh Đảng viên, mượn danh “yêu nước” mà tạo nên một sự hỗn loạn về thông tin, gieo rắc những mầm mống độc hại cho xã hội tạo nên sự bất ổn về tư tưởng, an ninh, gây nhiễu loạn, gây bất ổn trong quần chúng nhân dân, chia rẽ mối đoàn kết của dân tộc. Ngoài 22 người đang sống tại thành phố Hồ Chí Minh, số còn lại của nhóm này phần đông đang ở Hà Nội, vậy trong số đó có trường hợp nào giống như các nhân vật vừa nêu hay không? Đề nghị các cơ quan chức năng của Hà Nội sớm công khai để mọi người hiểu rõ bộ mặt thật của nhóm tự xưng là 61 đảng viên “trung thành” này.

Trong giai đoạn mà toàn Đảng, toàn dân đang chuẩn bị cho một đợt sinh hoạt chính trị trọng đại là Đại hội lần thứ XII của Đảng, bên cạnh những phấn đấu, quyết tâm của đại bộ phận đảng viên và quần chúng nhân dân phải chăng là một dàn hợp xướng lỗi nhịp của những cái gọi là nhóm 61, nhóm 72, nhóm café nhân quyền, nhóm họp mặt dân chủ, nhóm nhà báo, nhà văn độc lập…, cho dù khoác lên mình tấm áo mới là chống Trung Quốc, nhưng thực chất là chống lại đường lối đối ngoại sáng tạo, độc lập tự chủ của Đảng và Nhà nước. Các nhóm này thông qua nhiều con đường khác nhau, nhiều phương thức khác nhau, nhưng mục đích cuối cũng vẫn là tiếp tay cho Việt Tân và các tổ chức phản động lưu vong chống lại sự lãnh đạo của Đảng, chống lại sự phát triển của đất nước, gây chia rẽ, phá hoại sự đoàn kết thống nhất trong Đảng, cũng như làm tổn hại niềm tin của quần chúng nhân dân đối với Đảng.

Mỗi một người dân đều có cách yêu nước của chính mình, nhưng yêu nước phải gắn với xây dựng và bảo vệ đất nước, đừng biến tình cảm thiêng liêng đó thành cơ hội cho việc tuyên truyền chống phá Đảng và Nhà nước, bóp méo sự thật, tạo sự mơ hồ, gây ra những lệch lạc về mặt tư tưởng, tạo ảnh hưởng xấu đến dư luận xã hội. Trong muôn vàn khó khăn của thời cuộc, chặng đường đi đến đích cuối cùng còn dài, thử thách còn nhiều và chắc sẽ còn nhiều kẻ như những nhóm người này, mượn danh vì dân tộc, vì đất nước hay khoác lên mình tấm áo dân chủ rồi tự cho mình cái quyền muốn làm gì thì làm, muốn nói gì thì nói bất chấp cả kỷ cương của Đảng, pháp luật của Nhà nước. Cho dù họ có cố gắng nói như thế nào đi chăng nữa, thực tiễn vẫn là thước đo đúng đắn nhất của chân lý, và rằng bánh xe lịch sử sẽ nghiền nát tất cả những gì cản đường phát triển của đất nước của dân tộc.
Tân Vinh
Theo SGGP: Bài: Sự thật về lòng “trung thành” của nhóm thư ngỏ 61 của Tân Vinh

Thứ ba, 04/11/2014, 16:41 (GMT+7)http://www.sggp.org.vn/xaydungdang/2014/11/366020/#sthash.0xaFFkip.dpuf

VỀ VIỆC CAO QUANG ÁNH ĐƯỢC BẦU VÀO HẠ NGHỊ SĨ MỸ

Cao Quang Ánh trở thành một Hạ nghĩ sĩ Mỹ là điều bình thường, không có gì là lạ. Thế mà những người Việt chống cộng mù quáng ở Mỹ lại nhảy cẩng lên và la hét rằng: rồi đây Cao Quang Anh sẽ giúp họ tiêu diệt Cộng Sản Việt Nam nhanh chóng, ngày về lại Sài Gòn của bọn họ đã hiển hiện !

Obama một người da đen,người Phi chính hiệu, nhưng được đẻ ở Mỹ, theo luật Mỹ anh ta có thể trở thành Tổng thống.

Trở thành một Hạ viện Mỹ, Ánh phải bảo vệ quyền lợi Mỹ, phục vụ cho Mỹ và mọi việc làm của anh ta phải bị nước Mỹ giám sát và chi phối.
Tổng Thống Mỹ cũng y như thế, dẫu một hành vi làm bất lợi cho nước Mỹ Tổng Thống Mỹ có thể bị giết một cách phũ phàng như :
Garfield, James A., John F.Kennedy, Robert F.McKinley, William,Lincoln, Abraham....

Cho nên thực ra là Nghị sĩ, cũng như Tổng thống Mỹ chẳng có nhiều quyền lực như người ta vẫn tưởng, chẳng qua họ chỉ là người đại diện thực hiện ý chí của bộ máy Đại Tư bản ngồi phía sau giật dây chỉ huy họ mà thôi !

Nixon tên Tổng thống độc ác nhất, vừa lòng chủ nghĩa Đại Tư Bản Mỹ -Bộ Máy Buôn Bán Vũ Khí Mỹ nhất, nhưng rốt cục hắn cũng bị kicked ass do những người ngồi trong bức màn đó thấy him chẳng còn mang lại lợi ích gì trong cuộc chiến đẫm máu thanh niên Mỹ ở Việt Nam, nên vụ Scandal of Watergates  được made up ra để tống khứ y vào sọt rác chứ chẳng phải vì nghe trộm, nghe cướp gì ráo !

Trở lại vụ Cao Quang Ánh thì ta cũng sẽ thấy, him sẽ chẳng làm được cái quái gì cho người Việt Chống Cộng đang vất vưởng ở Mỹ vì thật ra số người Việt này bị người Mỹ: "Considering as disturb rubbish drifted to the West Coast so we had to picked them up..this was a very terrible mistake !"

Rồi để trả công cho nhóm người lưu vong u tối  đã bầu cho, Ánh ký một cái đơn "Đề nghị Mỹ đưa Việt Nam trở lại CPC - các  nước mà Hoa Kỳ đáng quan tâm về tự do tôn giáo - nhưng Ánh thừa biết rằng cái đơn đó sẽ bị Thượng viện Mỹ ném vào sọt rác như nhiều người trước Ánh đã nịnh bọn lưu vong nên phải làm, nếu không Ánh sẽ bị bọn họ tru tréo vu cáo là thân Cộng !


Chúng ta nên  nhớ rằng, người Việt chống Cộng ở Mỹ rất vui mừng khi thấy Tổng thống Mỹ cử mấy ông Đại sứ Mỹ tại VN có tiếng là "ghét Cộng" như:
Raymond Burghardt, Michael W. Marine, Michael W. Michalak ,bọn lưu vong chống Cộng tin tưởng rằng, rồi đây chẳng bao lâu nữa, bọn CSVN sẽ chết  tươi vì tài ba chống cộng và truyền bá "dân chủ" của các vị Đại sứ này, rồi thì sẽ có ngày bọn họ đuợc Mỹ đặt trở lại ngồi trên ghế ở Sài Gòn tha hồ mà kiếm chác, cướp bóc sau 30 năm  những cái ghế đó bị CSVN cướp đi!

Nhưng khi mấy vị này sang Việt Nam, họ không làm gì nỗi để chống Cộng theo "Đơn đặt hàng" của bọn người u tối trong nhóm lưu vong chống lại Tổ Quốc, thì bọn chúng liền la lối đòi cách chức, vu cáo, lăng mạ, nói xấu là các vị Đại sứ này đã bị "CSVN mua chuộc và đã bị cho ăn thuốc lú..."

Thật ra những vị đại sứ Mỹ đều phải làm theo chính sách của Các Nhà Đại Tư bản - Bộ Máy Buôn Bán Vũ Khí Mỹ, khi họ thấy còn có thể gặt hái gì đó ở Việt Nam thì họ điều khiển các vị Đại sứ đó làm theo họ cho dù tiếng khóc xé lòng của bọn người chống Cộng ngày càng ai oán, và cho dù ăn ở Mỹ, sống ở Mỹ hơn 35 năm mà cái đầu của bọn lưu vong chống cộng hãy còn rỗng tuếch về chính sách đối ngoại của Mỹ!

Cái lợi mà người Mỹ nhìn thấy được từ dúm người Việt chống cộng này là mấy ballots rẻ mạt của họ trước các cuộc bầu cử mà thôi, nhưng nó đỏng đảnh đáng ghét, đáng khinh bỉ và tanh tưởi biết nhường nào...

CTH





Thứ Ba, 21 tháng 10, 2014

Cái Lá đa cuối cùng che bộ mặt thật của Nguyễn Văn Hải đã bị rớt xuống khi anh ta Tung hô Cờ Ba Que tội ác !


Ngày 21/10/2014 Nguyễn Văn Hải, biệt danh là Blogger Điếu Cày được Chính phủ Việt Nam cho phép sang định cư ở Hoa Kỳ theo nguyện vọng của ông ta.
Ban đầu có dư luận là Việt Nam trục xuất Nguyễn Văn Hải sang Mỹ, nhưng không phải vậy, theo các hãng tin đáng tin cậy như BBC, VOA ,Phát ngôn viên Bộ Ngoại giao Hoa Kỳ  bà Marie  Harf và  Sứ quán Hoa Kỳ tại Hà Nội…thì Nguyễn Văn Hải đã làm đơn đề nghị chính phủ Việt Nam cho định cư ở Mỹ sau khi chấp hành án phạt tù được 2 năm (thời hạn  án tù 12 năm)  trong vụ án : “Tuyên truyền chống phá Nhà nước Cộng hòa Xã hội Chủ nghĩa Việt Nam”. Trong cáo trạng của Tòa án tp. Hồ Chí Minh còn làm rõ Nguyễn Văn Hải và một số thành viên của đảng Việt Tân khác từ 2006-2008  nhiều lần sang Phuket (Thái Lan) tham dự các khóa huấn luyện về “Phương thức đấu tranh dân chủ bất bạo động." nhưng thực chất là lớp đào tạo cách tuyên truyền xuyên tạc, vu cáo làm mất uy tín của chính phủ,  âm mưu lật đổ Chính quyền Việt Nam do đảng khủng bố Việt Tân xúi giục .


Nhóm "thanh niên Cờ Vàng" thực chất là bọn Tàn quân Sài Gòn đang sống vất vưỡn ở Hoa Kỳ ra đón Đảng viên Việt Tân Nguyễn Văn Hải "Điếu Cày" vừa từ Việt Nam tới.
Việt Tân chính là tên viết tắt của Việt Nam Canh Tân Cách mạng Đảng do đảng trưởng Hoàng Cơ Minh, một thiếu tướng của tàn quân Việt Nam Cộng Hòa trốn chạy sang Mỹ được các giới quân phiệt Mỹ và nhóm người xấu trong quân đội Thái Lan hỗ trợ cho mượn các vùng đất ở các tỉnh Đông Bắc Thái Lan: Buntharik, Ubon Ratchathari, vùng thung lũng Sirindhorn  để làm hang ổ, rồi làm cái gọi là "thành lập Đảng"  (9/1982) giúp xây dựng chiêu mộ bọn tàn quân Sài Gòn lang thang đói ốm trên khắp thế giới về đây để thành lập đội quân “Đông Tiến”.


Với phương thức hoạt động là khủng bố kết hợp bạo lực vũ trang để tạo tiếng vang, Việt Tân  thực hiện âm mưu móc nối với Khơ-me đỏ của Polpot, với tàn quân FULRO của Ksor Kok đang hoạt động vùng Tây Nguyên Việt Nam và liên hệ với tàn quân phỉ Vàng Pao ở  Lào thành lập liên minh Đông Tiến thực hiện các hành vi khủng bố và tiến đến đánh chiếm Tây Nguyên, kêu gọi tàn quân Sài Gòn đang dấu mặt ở miền Nam Việt Nam ngóc đầu dậy tham gia “kháng chiến”, thành lập chính phủ, kêu gọi lực lượng Hoa Kỳ và nước ngoài can thiệp bằng quân sự tiến lên đánh sập chính quyền Việt Nam, phục hồi Ngụy quân Sài Gòn và chính phủ Việt Nam Cộng Hòa !.. Nhưng khi Hoàng Cơ Minh và đồng bọn vừa vượt qua sông Mê-Kông mới đặt chân lên đất Lào đã bị các lực lượng quân sự đia phương của Lào chặn đánh, chia cắt tiêu diệt hàng trăm tên, bắt sống hàng chục tên khác. Vì bản chất hèn nhát của tên tàn quân Ngụy nên Đảng trưởng Hoàng Cơ Minh đầu hàng ngay khi dân quân Lào mới nổ loạt đạn đầu, nhưng sau đó lợi dụng sơ hở của đối phương, y tìm cách trốn chạy đã bị lạc trong rừng Lào và đã bị thú dữ ăn thịt sau đó !
Nguyễn Văn Hải tự vạch bộ mặt thật của mình là "đám cờ vàng lưu vong "
những kẻ đã làm tay sai cho ngoại bang bị nhân dân ta ném xuống bùn nhơ.

Âm mưu dùng thủ đoạn quân sự gây tội ác khủng bố bị thất bại, Việt Tân chuyển sang chiêu bài “đấu tranh bất bạo động”, chúng tìm cách vận động những người trong chế độ Sài Gòn lưu vong ở Hoa Kỳ, Úc, Pháp hỗ trợ tài chính nhằm tung tiền mua chuộc những phần tử xấu, kẻ lười lao động, bọn bất mãn ở Việt Nam tham gia vào những hoạt động phá hoại của chúng, trong đó có những tên như Trần Khải Thanh Thủy, Nguyễn Văn Hải (Điếu Cày), Cù Huy Hà Vũ, Lê Thị Công Nhân, Nguyễn Xuân Nghĩa và nhiều tên chưa lộ mặt khác…Nhiều tên là đảng viên Việt Tân nhưng lại đội lốt “dân oan” như Trần Khải Thanh Thủy và Ni cô Thích Đàm Thoa (Yên Dũng, Bắc Giang), hai người này được Việt Tân giao làm “đại diên cho dân oan” nhưng thực chất là dùng tiền của Việt Tân mua chuộc một số người xấu để họ tụ tập tại vườn hoa Mai Xuân Thưởng (Hà Nội) để lua loa, ăn vạ đòi đất, đòi đền bù, dọa tuyệt thực, dọa tự thiêu v.v…rồi quay phim, chụp ảnh gửi về Mỹ để làm chứng từ thanh toán với Việt Tân. Mọi người còn nhớ những năm 2004-2008  vì tranh ăn, Ni cô “dân oan” Thích Đàm Thoa  đi truy tìm TKTT để: “Tao lột truồng con lưu manh đó ra vì tội ăn chặn tiền của  Việt Tân cho dân oan biểu tình ở vườn hoa Mai Xuân Thưởng”, còn TKTT thì dọa lại “Có ngày tao sẽ tạt axit vào mặt con đĩ  trọc đầu đó !”…

Nói ra điều này để mọi người cảm nhận được bản chất hèn nhát, côn đồ và luôn vì tiền của đảng viên Việt Tân mà Nguyễn Văn Hải (Điếu Cày) là một đảng viên cỡ bự được phe chống Cộng ca ngợi và thường được nêu gương  thậm chí được một vài tổ chức chống phá Việt Nam như  HRW, PCJ... trao giải thưởng , chúng còn khoác lác sẽ cho Hải giành giải Nobel Hòa bình !?



Nguyễn Văn Hải được những người lưu vong chống  Cộng điên cuồng và mù quáng  vác Cờ Ba Que ra đón tại sân bay, điều đó nói lên Hải hoạt động cho việc phục hồi  quân Ngụy-Sài Gòn chứ không 
vì tự do, nhân quyền như  Hải và đồng bọn rêu rao.
Kết cục bi hèn của kẻ phản bội Tổ Quốc Bùi Tín chạy về phía kẻ thù trong những năm 90 thế kỷ trước, tưởng sẽ làm thức tỉnh những kẻ lười biếng, bất mãn trông chờ vào sự bố thí của người khác.  Ban đầu  khi mới "chiêu hồi" đi đến đâu Bùi Tín cũng được những người chống cộng mù quáng giương cờ ba que để tung hô chào đón, khen thưởng và chiêu đãi, dần dà họ mới hiểu ra rằng, những kẻ một khi đã phản bội lý tưởng ban đầu của mình để chạy đến chỗ có thể kiếm ăn được, thì trước sau gì kẻ ấy cũng sẽ phản bội lại ông chủ mới nếu kẻ đó tìm thấy chỗ có thể kiếm được miếng ăn khác to hơn ! Ngày  nay Bùi Tín đã bị người Việt lưu vong khinh bỉ và lăng nhục, họ coi Bùi Tín là “tên hàng thần lơ láo phận già tanh hôi “, là “tên Bùi Bất Tín, kẻ cải đạo về với quỷ” ! Tín đi đến đâu đều bị nguyền rủa, ném cà chua trứng thối vào mặt, Tín bây giờ như một tên tội phạm sống lén lút thảm bại !   
  
Còn số phận của những đảng viên Việt Tân đó ra sao khi họ được “thoát khỏi nhà tù lớn Việt Nam” để sang miền đất hứa - tại hang ổ Việt Tân của họ - , hãy nghe TKTT chửi Việt Tân như thế nào khi ả sang Hoa Kỳ “tị nạn” vì đã “hoàn thành sứ mệnh đảng giao” và đã bị Việt Tân “vắt chanh bỏ vỏ”  ra sao:

               Nếu ở Việt Nam, mình chấp cả bộ công an thì ở Mỹ mình chấp cả tổng vụ Việt Tân, cứ tu 7 kiếp đi hãy nói chuyện với một người (mentalité) và trình độ như mình... Chắc chắn mình chỉ thua họ về sự lèo lá, mánh khóe, ăn bẩn mà thôi (14 năm trục lợi trên xác chết của chính anh ruột, bác ruột, cậu ruột ) ra cả tờ kháng chiến để viết về “bề dày thành tích và ối đỏ chiến công” của lãnh đạo hồn ma trong khu chiến và 10.000 kháng chiến quân tưởng tượng ...cho nên, dẫu có là quán quân về mặt nói láo như cộng sản cũng phải gọi Việt Tân bằng cụ.”

(xem bài  đăng đầy đủ của TKTH trên tờ : http://www.tiengchimviet.com/2014/01/tran-khai-thanh-thuy-cay-muon-lang-gio.html).


Trần Khải Thanh Thủy suy sụp trả lời PV VOA khi bị Việt Tân khai trừ vì tội hỗn láo với Đảng phó Hoàng Cơ Định
 Số phận của Nguyễn Văn Hải đã được dự đoán, kết cục cũng sẽ thảm hại như Bùi Tín, Trần Khải Thanh Thủy hay Nguyễn Chí Thiện, Bùi Kim Thành, Nguyễn Chính Kết… mà thôi. Dưới sự tán dương cực đoan của những người chống Cộng mù quáng ở nước ngoài Nguyễn  Văn Hải được bọn họ chào đón bằng những lá cờ ba que đại diện cho cái thây ma tội ác VNCH đã  bị nhân dân miền Nam quẳng vào đống rác cách đây 40 năm rồi;  chứng tỏ Nguyễn Văn Hải là kẻ đã bán mình cho lũ quỷ để cùng với chúng thực hiện giấc mơ hão huyền là phục hồi cái chính quyền bù nhìn, nô lệ, chuyên làm tay sai  cho Pháp rồi đến  Mỹ, rước kẻ thù vào bắn giết nhân dân, hủy diệt đất nước, làm điêu linh dân tộc;  một chính quyền tội ác, man rợ bị loài người văn minh nguyền rủa, một tập đoàn người vì tiền sẵn sàng bắn chết Tổng Thống của mình (Lật đổ Diệm Nhu 1/11/1963), nhiều lần tiến hành các vụ ném bom lên đầu lẫn nhau vì tranh ăn và tuân lệnh Mỹ, khi bị tấn công thì hèn nhát vứt súng ống, cởi  áo quần, tranh nhau lên tàu chạy trốn như một bầy dê chó để tự biến thành những tên lưu vong hèn nhục, chính những tên tàn quân đó hôm nay mang cờ ba que ra đón chào một đảng viên Việt Tân thoát ngục, điều đó càng lộ rõ bản chất lưu manh vì tiền của Nguyễn Văn Hải mà chẳng phải vì Tự do, Dân chủ, Nhân quyền, yêu Tổ quốc như bọn chúng thường rêu rao;  cái lá đa cuối cùng che bộ mặt thật côn đồ, bẩn thỉu của Nguyễn Văn Hải đã bị rớt xuống !
Chế Trung Hiếu

Thứ Hai, 29 tháng 9, 2014

Bóc Mẽ “Đèn Cù” của Trần Đĩnh





Bóc Mẽ “Đèn Cù” của Trần Đĩnh




Trần Đĩnh là ai?

Sinh năm 1930, Trần Đĩnh tham gia Việt Minh vào năm 1946 lúc mới 16 tuổi, gia nhập Đảng công sản VN năm 1948. Tháng 12 năm 1945, do hoàn cảnh lịch sử, cơ quan ngôn luận của ĐCS rút vào hoạt động bí mật và cho ra đời và xuất bản tờ báo Sự Thật. Trong thời gian này Trần Đĩnh được điều về viết cho báo. Sau đó, ông được đưa qua học 5 năm tại đại học Bắc Kinh, từ 1955 cho tới 1959. Về nước ông làm ở báo Nhân Dân, tham gia nhóm “xét lại chống Đảng” nên bị xử lý vào năm 1967. Không bị bắt như anh ruột ông là Trần Châu cùng nhiều người khác, nhưng ông bị kiểm thảo và buộc phải đi làm công nhân đúc chữ một thời gian, sau đó được quay lại làm báo (Trần Châu bị bắt vì đánh cắp tài liệu tuyệt mật về trao đổi của VN và TQ để chuyển giao cho LX nhằm chặn viện trợ vũ khí của LX cho VN trong bối cảnh TQ và LX mâu thuẫn căng thẳng). Bước ngoặt đó đã làm Trần Đĩnh thay đổi hẳn tư tưởng rồi tuyên bố tham gia tranh đấu cho dân chủ cùng một số nhân vật bị xử lý trong vụ “chống Đảng”. Năm 1976, Trần Đĩnh bị khai trừ khỏi Đảng cộng sản, ông tuyên bố mình là một người yêu chuộng tự do dân chủ, ủng hộ những người đang tranh đấu cho dân chủ tại Việt Nam như Thích Quảng Độ, Nguyễn Văn Lý, Nguyễn Đan Quế, Hà Sỹ Phu, Dương Thu Hương…

Trần Đĩnh, như trong tự truyện, đã tự nhận mình là người chấp bút tiểu sử của Hồ Chí Minh, viết hồi ký cho nhiều cán bộ cấp cao như Trường Chinh, Phạm Hùng, Lê Văn Lương, Lê Thanh Nghị, Nguyễn Duy Trinh…mặc dù không có tài liệu kiểm chứng, hình như là tự đánh bóng.

Mới đây, bắt chước Huy Đức (chắc thấy Huy Đức kiếm bộn) ông cho xuất bản ở Mỹ cuốn tự truyện “Đèn cù” với nhiều thông tin, tư liệu được giới dân chủ cuội tung hô. Tuy nhiên, hậu sinh khả úy, Huy Đức có cái chất lưu manh hơn qua thủ đoạn “mượn lốt hổ” việc viết hồi ký cho ông Võ Văn Kiệt để đi khắp nơi, kể cả chốn thâm cung để lấy tư liệu, phỏng vấn những nhân vật tai to mặt lớn. Đến khi ông Võ Văn Kiệt chết, Huy Đức trở mặt bán lòng tự trọng của một “ngự sử”  “sống để bụng, chết mang theo” để lấy đô la. Sách của Trần Đĩnh chẳng ma nào mua, đồng bọn phải đưa lên mạng và lập trang kêu gọi úy lạo cho Đĩnh.









 Đèn Cù viết gì vậy?



Ngót 600 trang “Đèn Cù” là một dạng hồi ký lịch sử kể về đời hoạt động và những sóng gió của đời ông, kể từ khi tham gia hoạt động cách mạng từ năm 1946 đến nay. Nội dung cuốn sách tập trung vào 5 vấn đề, gắn liền với những thăng trầm của đời Trần Đĩnh. Đó là, thời mở đầu tham gia Việt Minh ở chiến khu; Cải cách ruộng đất; Đi học đại học báo chí ở Trung Quốc; Tham gia trong nhóm “xét lại chống Đảng” và những tháng năm sau khi bị khai trừ khỏi Đảng vào năm 1976.

Từ đầu cuốn sách cho đến kết thúc là chuyện kể về quan hệ, ảnh hưởng, tương tác của nhiều nhân vật chủ chốt của Đảng, Nhà nước, trí thức, văn nghệ sỹ nổi tiếng đối với Trần Đĩnh qua hàng chục năm cùng sống, cùng làm việc, cùng hoạt động, cọ xát. Tất nhiên là theo tự khoe và cảm hứng theo kiểu văn học của Trần Đĩnh. Cảm hứng mà như Trần Đĩnh đã viết trong phần nói về giai đoạn ở chiến khu: “Sớm nào chúng tôi cũng nằm sấp trên sàn thò đầu nhìn cụ chủ mở cửa thả dê ra rừng. Bốn năm chục con dê toàn cái chen nhau lao ra. Nhưng tới cửa con nào con nấy đều bị con dê đực chặn lại phủ nhay nháy mấy cái, việc mà chúng tôi đùa là “điểm đít” thay cho điểm tâm. (tr67)

Đèn Cù được viết như thế nào?

Như cách tự giới thiệu, Trần Đỉnh cho rằng đấy là một “tự truyện”, một thể loại nửa nạc, nửa mỡ mà nếu người đọc không có hiểu biết về phương pháp sáng tác thì rất khó nhận biết đâu là thật, đâu là hư cấu, đâu là tư liệu lịch sử, đâu là sáng tạo văn học. Bằng chứng là, suốt cả quyển sách ngót 600 trang tuyệt nhiên không có một dẫn chiếu tài liệu kiểm chứng nào (không như cách viết của Huy Đức trong “Bên Thắng cuộc”). Hoặc, chi tiết có tính “văn học” ở chiến khu Việt Bắc, cụ Hồ đi đái, Trần Đĩnh đi theo bị cụ mắng, khi đứng đái Trần Đĩnh cố liếc nhìn cái ấy của cụ thì chỉ thấy một đám đen đen, hồng hồng, đấy là cách viết hư cấu văn học. Những người đọc nhầm tưởng với loại hồi ký lịch sử, tin vào tư liệu trong sách là thật thì rất dễ bị nhầm lẫn, đánh lừa. Thủ pháp này được vận dụng với hầu hết nhân vật trong sách của Trần Đĩnh.

Với số lượng đồ sộ về nhân vật, những cái tên xuất hiện trong “Đèn Cù” hầu như đầy đủ các gương mặt chóp bu của chính thể Việt Nam. Từ những bậc tiền bối như cụ Hồ Chí Minh, Huỳnh Thúc Kháng, Trường Chinh, Nguyễn Lương Bằng, Lê Duẫn, Võ Nguyên Giáp, Lê Đức Thọ… cho đến các tầng lớp kế tiếp đều được Trần Đĩnh điểm tên, điểm mặt, phác họa tính cách. Với thủ pháp “đồng hiện” xen lẫn giữa cái hiện thực với cái quá khứ, xen lẫn chép sử với hư cấu, Trần Đĩnh đã đưa hết họ vào sách của mình, bắt chước “Chiến tranh và hòa bình” của Tônxtoi. Chỉ có điều, những nhân vật của Trần Đĩnh hiện ra chủ yếu là những mặt xấu, trừ người thân của Đĩnh như cô Hồng Linh.

Mỗi con người, mỗi số phận nhân vật xuất hiện trong “Đèn Cù”, nhất là những nhân vật phản diện theo dụng ý của Trần Đĩnh đều có những tính cách na ná nhau, thủ đoạn, nhẫn tâm, thực dụng, dục vọng… Trần Đĩnh không ngại ngần xếp cả những nhân cách đáng kính của dân tộc như cụ Hồ Chí Minh, Lê Duẫn, Võ Nguyên Giáp, Trường Chinh… vào tuyến đó. Cách mô tả họ của Trần Đĩnh là nói ít về ưu điểm, nói nhiều về nhược điểm khiến họ méo mó. Chẳng hạn, Khi nói về ông Võ Nguyên Giáp Trần Đĩnh viết “Giáp là con nuôi mật thám Marty, vào đảng man, nịnh Cụ Hồ để Cụ o bế” (tr67). Văn Tiến Dũng hay ông Đỗ Mười “Dũng thợ may gần công nhân hơn Thái. Hay sau này Đỗ Mười thợ sơn, thợ hoạn lợn thì ưu tú hơn đứa được học cao” (tr93) đoạn mô tả Tố Hữu và Xuân Diệu ở chiến khu thế này: “Tố Hữu một trưa dậy ra suối giặt quần đùi. Ca cẩm với Kim Lân: – Xuân Diệu nó mó máy mà tuột bu nó mất xích, mệt quá! Mà hai hôm nay lại cơm ăn toàn với măng.” (tr30).
Nhiều chỗ lắm, đọc kỹ mới thấy cái trơ tráo, nham hiểm của Trần Đĩnh.

Ý đồ của “Đèn Cù” là gì vậy?

Hạ bệ thần tượng, gây thù hận. Có vậy thôi.

Ngón hạ bệ thần tượng thì xưa nay nhiều kẻ vẫn làm, phương pháp chủ yếu vẫn là moi móc những chuyện đời tư, hư cấu những chuyện không có thật mà không dễ kiểm chứng, tiếu lâm để vẽ chân dung nhân vật. Qua bàn tay nhào nặn của họ, những con người đáng kính bỗng chốc trở thành méo mó, tầm thường.

Khác với những cây bút chống cộng cực đoan, cơ hội chính trị hiện tại, Trần Đĩnh có lối bôi nhọ bạo liệt hơn. Trần Đĩnh không ngại ngần khi động chạm đến những nhân vật ở tầng nguyên thủ quốc gia mà lâu nay vẫn được dân chúng mến mộ, tôn thờ, đưa lên cả bàn thờ gia tiên, lập đền thờ. Những nhân vật như Cụ Hồ khi mất hàng triệu người đứng dưới trời mưa khóc nức nở, như tướng Giáp khi mất hàng triệu người xuống đường đưa tiễn. Chạm vào họ là chạm vào dân tộc. Trần Đĩnh ngu ư, không hề, vấn đề là do quá chú mục vào “đặt bẫy” thù hận nên quên. Trong Đèn Cù, nếu dẫn ra đây thì nhiều lắm, sợ làm mất thời gian của bạn đọc, tôi chỉ nói đến một trường hợp mà cả dân tộc Việt Nam, thậm chí là thế giới tôn vinh, đấy là cụ Hồ Chí Minh. Đến cả cụ Hồ mà Trần Đĩnh cũng bôi tro, trát trấu bằng những chi tiết “vô đạo” như cụ cùng ông Trường Chinh đi dự buổi xử tử bà Nguyễn Thị Năm – Cát Long Hanh “Cụ Hồ bịt râu đến dự một buổi và Trường Chinh thì đeo kính râm suốt”.(tr82) Còn đời tư thì vợ này vợ nọ, nhân tình, nhân ngãi như cô X, cô Y ở Cao Bằng, Móng Cái… Có đoạn, Trần Đĩnh viết thế này: “Một dạo Phan Kế An ngày ngày đến vẽ Cụ Hồ. Một chiều về sớm hơn, An nói: À, cái P.M. (Phương Mai) tự nhiên mang ba lô, chăn chiếu đến chỗ Ông Cụ, tớ được xua về sớm. Vài tháng sau, An lại về muộn. Hỏi vì sao thì An nói không thấy P.M. (Phương Mai) đến nữa. Chắc máy cụ yếu, giải đáp thuần túy sinh học. Không tính đến sở thích, gu của cụ”. (tr28)

“…Xin nói rõ chuyện như thế này: hồi đó, có ý kiến là ông Hồ cần có vợ để việc “giải quyết sinh lý” được điều hòa thì tốt cho sức khỏe. Và sau Hiệp định Genève 1954, người ta chọn một người “kháu” nhất trong số nữ cán bộ trẻ, đó là chị Nguyễn Thị Phương Mai, tỉnh ủy viên Tỉnh ủy Thanh Hóa và đưa chị từ Khu Bốn ra Hà Nội để tiến cử lên ông Hồ”. (tr30)

Cứ thế, mọi nhân vật đều trở nên méo mó, bé mọn, bất chấp việc tối kị là vu cáo những con người được nhân dân “phong thánh” như Hồ Chí Minh, Võ Nguyên Giáp…

Để gây thù hận, Trần Đĩnh đã xát muối, đục khoét vào những vết thương vốn đã liền da như “Cải cách ruộng đất”, “Xét lại chống Đảng”… Cái thâm hiểm của Trần Đĩnh là tung những vấn đề “có thật”, ngụy tạo thêm chi tiết để “đánh bã” lớp trẻ, những người không có thông tin xác thực đối chứng. Điều này được phơi bày qua cách viết ngụy tạo bằng chứng lịch sử, bóp méo sự thật, thổi phồng hậu quả.

Chỉ dẫn ra một chi tiết, khi viết về cải cách ruộng đất, Trần Đĩnh đã dùng cách hư cấu văn học để mô tả cho bằng được cái ác. Trần Đĩnh kể là đã viết một bài báo về vụ tử hình bà Cát Long Hanh (nhưng không nhớ nó là bài gì), trong đó có chi tiết “Mình được đội phân công ra Chùa Hang mua áo quan, chỉ thị chỉ mua áo tồi nhất… Mua áo quan được thì không cho bà ta vào lọt. Du kích mấy người bèn đặt bà ta nằm trên miệng cỗ áo rồi nhảy lên vừa giẫm vừa hô: “Chết còn ngoan cố này, ngoan cố nổi với các ông nông dân không này?” Nghe xương kêu răng rắc mà tớ không dám chạy, sợ bị quy là thương địa chủ. Cuối cùng bà ta cũng vào lọt, nằm vẹo vọ như con rối gẫy vậy…” (tr8). Cái chi tiết mua áo quan và dẫm cho xương gẫy răng rắc thật hữu dụng cho mục đích của Đĩnh.

Còn tệ hơn, ở chi tiết đấu tố cụ thân sinh ông Phan Đăng Lưu (một chí sỹ cách mạng tiền bối). Trần Đĩnh viết “Chu Văn Biên (đội cải cách) ký lệnh xử tử bất kỳ ở đâu. Chính hắn sai trói gô bố đẻ của Phan Đăng Lưu là Phan Đăng Tài, lùa ông cụ vào đòn ống khiêng lên trại tù rồi sau cụ chết mất xác. Khi bị khiêng đi, cụ cứ chửi chúng mày khốn nạn, thằng Lưu kia, mày theo cộng sản để cho đàn em cộng sản của mày đối xử với tao thế này à? Du kích khiêng ông cụ lại đánh đá ông cụ…”. 
Sự thật, Trần Đĩnh đã phịa ở chi tiết “bố đẻ của Phan Đăng Lưu là Phan Đăng Tài”. Cụ Phan Đăng Tài mãi sau này, những năm 1980, vẫn còn biên soạn sách. Trong đó, có thể kể đến những bộ về ca dao tục ngữ. Cụ Phan Đăng Tài là cha ruột của nhạc sĩ Hồng Đăng. Và đồng thời, cũng là cha ruột của một phóng viên ở báo Nhân Dân (cơ quan cũ của Trần Đĩnh và Bùi Tín). Cụ Phan Đăng Tài chỉ là ngang hàng với cụ Phan Đăng Lưu. Là anh em, không phải cha/chú/bác của Phan Đăng Lưu.

Còn cái câu cụ chửi khi bị lùa vào đòn ống, khiêng đi: “chúng mày khốn nạn, thằng Lưu kia, mày theo cộng sản để cho đàn em cộng sản của mày đối xử với tao thế này à?”. Sự thật, cải cách ruộng đất diễn ra những năm 50, còn ông Phan Đăng Lưu đã hi sinh năm 1941.

Còn quá nhiều những chi tiết trong “Đèn Cù” kiểu như vậy, Trần Đĩnh cứ say sưa với mục đích kích động thù hận đến bất chấp sự thật lịch sử mà ai cũng biết. Đấy là cái sự ngu.

Còn nhiều lắm những thứ rác rưởi trong Đèn Cù, nhưng thôi, chỉ làm mất thì giờ của bạn đọc. Tôi chỉ có một lời khuyên thế này: Đừng mất thời gian với những rác rưởi ấy.


Nguồn Mõ Làng

http://molang0205.blogspot.com/2014/09/boc-me-en-cu-cua-tran-inh.html