Thứ Sáu, 24 tháng 4, 2020

VŨ MINH GIANG-NHÀ SỬ HỌC KHÔNG HỒNG, MÀ CŨNG KHÔNG CHUYÊN.


GIÁO SƯ TIẾN SĨ VŨ MINH GIANG-NHÀ SỬ HỌC
KHÔNG HỒNG, MÀ CŨNG KHÔNG CHUYÊN.

 Khi Bác Hồ còn sống, Người thường  dặn dò đội ngũ cán bộ ta là phải vừa Hồng và vừa Chuyên…
”Hồng” có nghĩa là Đỏ, là giác ngộ giai cấp, giác ngộ cách mạng, phải trung thành với Đảng và Tổ Quốc, phải có lý luận cách mạng dẫn đường, không có lý luận cách mạng thì như người không có phương hướng, không biết đâu con đường đúng mà đi tới.

”Chuyên” có nghĩa là hiểu biết sâu về chuyên môn mình đang làm, phải tích lũy kinh nghiệm và tiếp tục học tập để nâng cao trình độ, nâng cao tay nghề, phải lăn lộn cùng quần chúng, để có hiệu suất công tác cao hơn phục vụ cho Nhân dân, cho xã hội. Chỉ dẫn này của Người không phải chỉ áp dụng trong thời chiến, mà ngay trong cả thời hình, thời xây dựng CNXH như hiện này, chúng ta cần có các cán bộ “Hồng thắm, chuyên sâu”.

Hồng và chuyên cũng gần giống như Đức và Tài, là con người không có một thứ đã là nguy rồi, nếu cả hai thứ đều không có thì kẻ ấy rất có hại cho xã hội vậy !

1/ VŨ MINH GIANG KHÔNG “HỒNG”
Trở lại vấn đề ông Vũ Minh Giang, tôi cho là tuy ông là một cán bộ cao cấp về ngành khoa học lịch sử   nhưng ông không “Hồng”:

Trong một cuộc trả lời Phỏng vấn báo Người đô thị (28/4/2018) , về Hòa hợp hòa giải với những người chế độ cũ Sài Gòn, dưới tiêu đề bài báo:


”GS-TSKH. Vũ Minh Giang: Phải đặt lợi ích quốc gia lên trên ý thức hệ !”

Khi  được hỏi:
Điều gì cần làm để thúc đẩy hòa hợp hòa giải dân tộc đạt kết quả mong muốn, thưa ông?

Vũ Minh Giang trả lời: “Tôi cho rằng phải bắt đầu từ suy nghĩ: lợi ích quốc gia, dân tộc là trên hết, chứ không phải ý thức hệ. …”

Ông Vũ Minh Giang nói đến chữ “ý thức hệ” có nghĩa là ông nhấn mạnh đến Đảng Cộng sản Việt Nam, một đảng theo chủ nghĩa Mác-Lenin, một đảng khi thành lập trong hoàn cảnh “không quê hương, sương gió tơi bời” mà chỉ sau 15 năm đảng đó đã lãnh đạo cuộc Tổng khởi nghĩa long trời, lỡ đất giành Độc lập cho Tổ Quốc, giành chính quyền về tay Nhân dân sau gần 100 năm cả Dân tộc bị tê liệt trong cảnh nô lệ của kiếp trâu chó, dưới sự cai trị vô cùng man rợ của Thực dân Pháp.
Rồi Đảng đó đã cùng Nhân dân cả nước tiến hành cuộc kháng  chiến kéo dài 9 năm trường kỳ gian khổ, khi thực dân Pháp được Đế quốc Mỹ can thiệp tái chiếm lại định hủy diệt nên Độc lập non trẻ một lần nữa…Và Đảng Cộng sản Việt Nam đã làm nên một “Điện Biên chấn động địa cầu”, chưa hết, Đảng đã lãnh đạo tiếp một cuộc chiến đâu vô cùng khốc liệt với Đế quốc Mỹ và bọn tay sai Ngụy quyền Sài Gòn để đến ngày 30/4/1975 đã hoàn toàn đánh bại bọn đánh thuê ở Sài Gòn, thống nhất nước nhà, thu Non sông về một mối.

Đại thắng mùa xuân 1975 là thiên anh hùng ca vĩ đại nhất trong lịch sử hàng nghìn năm đấu tranh để dựng nước và giữ nước của dân tộc Việt Nam ta, đánh dấu bước ngoặt quyết định trong lịch sử dân tộc, đưa  cả đất nước ta bước hẳn vào kỷ nguyên độc lập, tự do và CNXH.

Và trên đường đấu tranh lâu dài gian khổ đó có hàng chục Lãnh tụ của Đảng Cộng sản anh dũng hy sinh dưới lá cờ vẻ vang của Đảng, hàng triệu Đảng viên khác cũng xả thân vì Nhân dân, vì độc lập tự do, họ đánh đổi máu xương và cả tính mạng của mình giành cho kỳ được Độc lập Tự do cho Tổ Quốc; Nhân dân và Đảng là một, là gắn bó là thủy chung, quyền lợi của hai là một, như Bác Hồ đã từng tuyên bố, “Đảng Cộng sản Việt Nam là người Tổ chức mọi thắng lợi của Nhân dân Việt Nam, ngoài lợi ích của Dân tộc, Đảng Cộng Sản Việt Nam không có một thứ lợi ích nào khác !”

Vũ Minh Giang không có chút “Hồng” nào trong người ông, vì ông ta chia cắt Đảng và Dân tộc, ông không thể hiểu nổi điều thiêng liêng nhất giữa Đảng và Dân tộc là giữa họ đã có một sự gắn bó máu thịt mà trên thế giới này không ở đâu, và chưa bao giờ có một Đảng, một Dân tộc Anh hùng, gắn bó, dạn dày, tôi rèn, thử lửa, hy sinh và chiến thắng như ở Việt Nam !

Kẻ thù đủ mọi màu sắc, len lỏi trong mọi ngành, giới của chúng ta luôn tìm cách ác độc chia cắt giữa Đảng và Dân tộc, chúng luôn luôn ý thức rằng Đảng thiếu Dân tộc thì Đảng sẽ chết và Dân tộc thiếu Đảng sẽ lập tức đi vào rối loạn và chiến tranh, mưu đồ chúng là ở chỗ đó…Hỡi anh em, hãy cảnh giác !

2/ VŨ MINH GIANG KHÔNG “CHUYÊN”
Trong buổi phóng vấn Vũ Minh Giang hùng biện tiếp:

”Đừng tin rằng ai đó cùng ý thức hệ với mình thì họ sẽ bảo vệ mình. Không có chuyện đó. Bằng chứng là, tất cả các triều đại phong kiến phương Bắc đánh ta, thực hiện những hành vi cực kỳ dã man trên đất nước chúng ta, thì họ đều chung ý thức hệ Nho giáo với chúng ta. Một khi còn lấn cấn, không đặt lợi ích quốc gia dân tộc lên trên hết, mà phân biệt người này theo chủ nghĩa này, người kia theo chủ nghĩa kia thì mục tiêu hòa hợp dân tộc sẽ còn khó khăn. !”

Chỗ này Cụ Giang lại bị một nhầm lẫn lớn, khi nói đến Triều đại phong kiến phương Bắc cùng “ý thức hệ” với các triều đại phong kiến của ta, nhưng vẫn đánh nhau…chỗ này ông Giang nói đúng…Nhưng về biện chứng thì ông Giang rất  sai, vì  chưa có một chứng minh nào, một luận đề nào nói là hai nước cùng một “ý thức hệ” thì “không được oánh nhau”. Chỉ đến khi chủ nghĩa Mac-Lenin ra đời thì mới có khái niệm là Các đảng Công nhân cần có “nghĩa vụ quốc tế”, nghĩa là họ  cần phải giúp đỡ nhau để chiến đấu và chiến thắng  kẻ thù chung giai cấp, và cả giúp đỡ nhau xây dựng kinh tế  để cùng nhau tiến nhanh lên con đường XHCN !
Một cái rất không chuyên nữa của ông Vũ Minh Giang là ông coi Nho giáo là một ”ý thức hệ”  ! Thời đó, ở phương Đông có Tam giáo là Phật giáo, Khổng giáo  (Nho giáo) và Lão giáo, tuy nhiên nguồn gốc của tam giáo này được coi là đồng nguyên (một nguồn phát sinh ). Hễ nói đến Tôn giáo (religion) là thuộc về tín ngưỡng, về niềm tin thần thánh; nó hoàn toàn khác với “ý thức hệ” (ideology) ý thức hệ bao gồm những người cùng giai cấp (hoặc khác giai cấp nhưng tự nguyện xóa nhòa giai cấp mình để thành cùng giai cấp), thuộc tính của Tôn giáo (religions) là tín thần, là mê tín. Còn với ý thức hệ thì tùy theo từng ý thức hệ, Ví dụ: ý thức hệ phong kiến thì họ còn tín thần, nhưng khi hình thái kinh tế biến đổi để có một Đảng của giai cấp Công nhân thì họ là vô thần…Hai khái niệm về “tôn giáo” và “ý thức hệ” hoàn toàn khác nhau, chỉ có một vài điểm giống nhau nhỏ nhưng Vũ Minh Giang đã nhầm lẫn tại hại, ông coi tôn giáo là ý thức hệ;  vì thế  tôi dám nói ông Giang là người không “chuyên” là vậy…

Về ông Giang tôi sẽ còn có mấy bài tiếp theo nữa, xin cám ơn các bạn đã đọc !

6 nhận xét:

  1. Ông Chế Trung Hiếu ơi, viết tiếp đi. Hắn đang chường mặt trên TV nhiều lắm, từ chương trình Tiềng Nước Tôi,đến bãi cọc Cao Quỳ, việc bầu Đại Biểu Đại Hội Đảng, bầu Đại Biểu Quốc Hội...

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Đúng vậy, viết nhiều bài hơn nữa để lên án cái sai, bảo vệ lẽ phải, bảo vệ Đảng, chế độ

      Xóa
  2. Chúng ta phải có cái nhìn tổng thể và học tập những điều Bác Hồ đã dạy để có hướng đi đúng đắn nhất.

    Trả lờiXóa
  3. Cán bộ bây giờ phải thực hiện đúng lời Bác Hồ dạy, phải vừa hồng, vừa chuyên

    Trả lờiXóa